Trời tờ mờ sáng. Cuộc càn quét phó bản lần này quả thật có hơi tốn thời gian, nhưng vẫn may là không làm trễ nãi cái gì.
Phía ngoài phó bản chỉ có vài bóng người đứng đợi sẵn, hoàn toàn không có
một ai thuộc nhóm đã tham gia cuộc càn quét. Chưa có thông báo hay mệnh
lệnh gì từ Athenia hay Vrolm, mọi người tự nhiên không dám hành động,
càng chẳng nói tới việc rời đi.
Trông thấy Turan bước ra từ cổng
không gian, một người thanh niên đứng gác vội chạy tới, định cất tiếng
hỏi thăm lại thấy ngay phía sau là ông chú Vrolm, liền từ bỏ, giả vờ như chẳng biết cái gì. Những người khác cũng có phản ứng tương tự, cứ thế
để cho Turan cùng Vrolm tiến vào một căn lều.
– Giờ thì nói được rồi chứ?
Turan cất tiếng ngay khi cả hai vào bên trong được chưa đến một giây. Vrolm
có chút lúng túng, vội vàng kích hoạt một tấm bùa chống nghe lén rồi mới bảo:
– Xin thứ lỗi vì những bất tiện đã gây ra cho cậu. Chẳng hay, sự tình lần này, cô Cartien hay phó đoàn trưởng có biết?
Turan nhướn mày, hơi suy nghĩ, hỏi:
– Sự tình nào cơ?
Vrolm ngẩn người ra một lúc, cười nhạt, đáp:
– Nếu không tiện cho cậu Turan thì… tôi chỉ muốn hỏi về việc thành lập tổ đội cho cô Athenia thôi.
– Một điều chắc chắn là Cartien không biết. – Turan đáp ngay – Về phó
đoàn trưởng của các người thì tôi không dám nói chắc. Dù sao thì mọi
việc cho tới giờ đều bắt nguồn từ chính cậu ta.
Vrolm nghe xong thì nhíu mày, ra vẻ trầm từ hồi lâu. Xong, ông ta thở hắt một hơi, bảo:
– Ra là vậy. Nếu có cơ hội, mong cậu chuyển lời tới phó đoàn trưởng rằng
chúng tôi đã hiểu vấn đề. Còn giờ thì… xin không làm phiền cậu nữa vậy.
Nói rồi, Vrolm cố tình nán lại giây lát để chờ xem Turan còn có gì muốn nói nữa không. Thế nhưng nó chỉ đơn giản là nhấc bước rời đi, bỏ lại đối
phương đứng ngẩn ra, chẳng biết nên làm thế nào cho tốt.
Turan sau đó tìm chiếc xe của mình, kiểm tra một lượt tình trạng, thấy rằng mọi
thứ vẫn ổn thì mới an tâm lái đi. Vrolm xem ra cũng là thức thời, không
có nhờ người đi theo rồi nói là bảo hộ nó. Dù sao thì hai bên đều đã xác nhận rõ ràng tình thế hiện tại.
Điểm đến của Turan không gì khác
ngoài thị trấn Faldori. Từ chỗ đóng quân của quân đoàn Ungreilt đến đấy
mất gần nửa ngày đường, và vì đoạn đường đi khó tránh khỏi đụng độ vài
đám quái nên thời gian thực tế thường là dài hơn đáng kể.
Turan
không ngại. Một phần lý do nó lựa chọn đi một mình thay vì cùng với đội
Khiên xám cũng là để tự thân săn giết một vài đám quái. Lại nói, quái
trong khu vực vốn không gây nguy hiểm được cho nó, trừ phi có một con
tinh anh xuất hiện như hôm qua.
Hiện giờ, Thần cấp của Turan đã là 12, tiến trình đạt tới 33%. Để đạt tới Thần cấp tiếp theo, nó cần săn
giết thêm ít nhất là sáu mươi con quái cấp độ 15 nữa. Việc tìm kiếm một
vài con quái cấp 15 trong khu vực này tương đối khó, vậy nên Turan cũng
chỉ đành nhắm vào những con cấp thấp hơn, rồi cố hạ sát càng nhiều càng
tốt.
Hơn hết, có một điều mà Turan muốn thử. Và trước khi thực hiện điều đó, nó cần thăm dò chim Len đôi chút.
– Thần Syrathr. – Turan nhẹ giọng gọi với vẻ kính cẩn.
Chẳng mất quá lâu, liền có tiếng đáp lại:
– Có chuyện gì?
Giọng thần Syrathr có chút hằn học, chừng như đang bực tức điều gì đấy. Turan vẫn nhớ rõ rằng lần cuối nghe giọng đối phương, tâm trạng của cô ta
ngược lại chẳng tới nỗi tệ, nếu không muốn nói là rất tốt.
Điều
này làm Turan không khỏi sinh ra e ngại. Nó đã được trải nghiệm sự hành
hạ của thần Syrathr quá nhiều để biết cô ta là kiểu sẽ giận cá chém
thớt, xử lý không khéo là tự khiến bản thân chịu khổ ngay.
– Người… nghĩ sao về chuyện đã xảy ra? – Turan lên tiếng.
Thần Syrathr cười nhẹ nhàng một tiếng, bảo:
– Ngươi rất cẩn thận, hành sự lại quả quyết, quả thật đáng tin cậy.
Turan giấu một cơn rùng mình. Nó dĩ nhiên không cho rằng thần Syrathr sẽ chỉ
đơn giản khen mình một câu. Đó ắt hẳn là lời dạo đầu cho điều quan trọng hơn, mà thường thì là trái ngược hoàn toàn.
Và chẳng mấy chốc, điều lo lắng của Turan liền được xác nhận.
– Nhưng không phải… ngươi đang xem thường mạng sống của mình ư?
Thần Syrathr gằn giọng, nghe như thể đang nghiến răng giận dữ.
Turan chỉ có thể giữ im lặng. Nó biết bây giờ có nói gì cũng đều là ngu ngốc. Một hai trận hành hạ, nó hoàn toàn có khả năng chịu đựng qua. Thế nhưng khiến đối phương không vừa ý, hậu quả rất có thể sẽ là cái chết. Nó
không thể chết.
Thần Syrathr thấy Turan có vẻ cam chịu thì cũng thả lỏng tâm tình chút đỉnh, bảo:
– Nói đi. Mục đích của ngươi là gì? Tùy vào câu trả lời mà ta sẽ quyết
định những tháng ngày tiếp theo của ngươi sẽ trải qua như thế nào.
Turan nuốt vội một ngụm khan. Tình huống này quả thật là tới, không ngoài dự đoán của nó.
– Quyển sổ ghi chép lời cầu khấn, chẳng hay đức Chính thần có còn giữ? – Turan hỏi.
– Ta là đang hỏi mục đích của ngươi.
Thần Syrathr nghiêm giọng, lại không có vẻ gì là bực tức. Tuy nhiên, thế càng khiến Turan khó mà nắm bắt tình hình.
– Có một vài lời cầu khấn trong đó tôi muốn thử nghiệm. Đồng thời, tôi
cũng muốn xem phản ứng của những đức Chính thần khác với mình như thế
nào.
Thần Syrathr không đáp lời, chừng như đang chờ đợi Turan tiếp tục. Không quá khó để một kẻ ở tầng thứ như cô ta xác định được rằng
mục đích của nó không chỉ có thế.
Chậm rãi kiểm soát nhịp thở và cả trạng thái tinh thần bản thân xong, Turan mới nói:
– Ngoài ra, năng lực cất lời cầu khấn của tôi, đã có sự gia tăng đáng kể.
Một khoảng lặng vài giây trôi qua lại cảm tưởng như hàng giờ đồng hồ. Cả
người Turan cứng đờ, muốn run rẩy cũng không dám. Áp lực của chuyện này
còn lớn hơn nó tưởng tượng, dù rằng đối phương chẳng hề thực hiện bất cứ động tác nào lên nó.
– Ý ngươi là, ngươi muốn rèn luyện?
Turan không hẳn là có ý như vậy, nhưng nếu thần Syrathr đã nhận định thế, nó tự nhiên thuận theo.
– Không dám giấu đức Chính thần, tôi cảm giác bản thân hiện tại quá yếu
rồi. Trong trận chiến với quái trùm của phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’,
tôi còn gần như chẳng làm được gì cả.
Cười một tiếng nhẹ nhàng, thần Syrathr bảo:
– Ngươi cũng cất lên được lời như thế ư? Sự giác ngộ này, hẳn không phải đến từ đám Tử thần Sứ đồ chứ?
Câu hỏi này thật sự khó trả lời, nhất là khi Turan chẳng có cách nào dò
đoán được ý đồ của thần Syrathr. Thái độ của cô ta chuyển đổi nhanh đến
chóng mặt, cứ như rằng đang dụ dỗ nó sập bẫy, rồi nhờ đó tha hồ mà tra
tấn, hành hạ nó.
Đây chẳng phải là trò đùa. Mọi lời Turan thốt ra
đều là thật lòng. Tuy nhiên, để cuối cùng đạt được điều mình mong muốn,
lại là cần nó bỏ sức ra rất nhiều, cũng phải tự đưa bản thân vào nguy
hiểm. Ít nhất, cái nguy hiểm này không nên tới mức mất mạng.
– Tử thần Sứ đồ… Bọn họ quả thật là rất mạnh, cũng đồng thời, đáng sợ.
Turan vẻ dè chừng đáp.
– Biết thế thì tốt. – thần Syrathr nói – Dính líu tới bọn chúng, chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp cả.
Turan không tiện cho ý kiến về việc này, chỉ đành gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu.
– Về phần ngươi muốn mạnh lên, cách thì có rất nhiều.
Turan như chỉ chờ có vậy, liền thốt:
– Mong đức Chính thần chỉ dạy.
Bất thình lình, một luồng cảm giác bất an xuất hiện làm Turan không khỏi
hốt hoảng mà hít thở dồn dập, mắt thì vội vàng quan sát xung quanh. Hơn
cả, tim của nó đập loạn hết cả lên, tinh thần thì bắt đầu trở nên căng
thẳng. Mọi thứ đến đột ngột như thế, và dường như chẳng vì lý do gì cả.
Turan tập trung suy nghĩ, cố làm bản thân bình tĩnh lại. Nó không được phép hoảng loạn, sẽ chỉ khiến tình hình tệ thêm.
Thế nhưng mặc cho Turan cố gắng như thế nào, nó vẫn chẳng thể nắm bắt được
vấn đề hiện tại là gì. Nếu có ai đó nói rằng đây chỉ là ảo giác, là một
giấc mộng, nó thậm chí nguyện tin tưởng.
Chẳng phải sợ hãi, cũng
chẳng phải lo lắng, càng chẳng phải bản thân cảm nhận được điều gì nguy
hiểm. Turan chỉ đơn giản là phát hoảng, ở một mức độ nào đó đánh mất khả năng kiểm soát chính mình. Như là bản năng thức dậy chiếm quyền điều
khiển vậy.
Turan đã không trông chờ điều này. Nó nhớ rằng chỉ nhờ
thần Syrathr hướng dẫn mình một chút, tình huống như hiện tại liền đã
xảy ra.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, mọi thứ dần bình ổn. Turan
vẫn còn chưa khiến bản thân trở lại trạng thái bình thường, nhưng ít
nhất giờ nó đã có thể kiểm soát chính mình.
– Vừa rồi…
Turan cất tiếng trong vô thức.
– Đừng lo lắng. – giọng thần Syrathr vang lên – Ta chỉ vừa cấy vào người ngươi một hạt giống. Xem ra là vô cùng thuận lợi.
– Cấy…?
Turan nhăn mày thắc mắc. Nó lập tức cảm nhận được một sự hối thúc từ trong
lòng để kiểm tra từng phần cơ thể bản thân, lại cố gắng đè nén xuống.
Lúc này đây, nó cần biết rõ hơn ý nghĩa của lời thần Syrathr. Hành động
mạo muội không nghi ngờ gì sẽ đưa tới hậu quả xấu.
– Phải. Hạt
giống của Sự sinh trưởng. Ngươi cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, đổi lại khi nó trưởng thành sẽ giúp ngươi nhận được những lợi ích nhất định.
Lời giải thích từ thần Syrathr chỉ có bấy nhiêu. Cô ta không có vẻ là muốn
nói thêm nữa về hạt giống ấy, khiến Turan tin chắc rằng điều nó cần biết phải nhiều hơn thế không ít. Bị cấy một thứ gì đó vào người chưa bao
giờ là dễ chịu cả.
Quan trọng hơn hết là, viên đá màu xanh lam đã
không phản ứng. Turan vẫn nhớ được rằng chính viên đá là thứ đã từng bảo hộ nó khỏi mưu đồ khống chế nó từ thần Syrathr. Mặc dù điều này có thể
hiểu theo hướng rằng Hạt giống của Sự sinh trưởng chẳng phải là có hại,
hoặc ít nhất là mang lại ích lợi nào đó, nhưng thật sự vẫn khó mà an
lòng được.