Mặc dù nâng cao Thần cấp là ưu tiên hàng đầu, lựa chọn trước hết của Turan giờ vẫn là dạo một vòng khu phố Nandeth. Khác với hôm qua chỉ
muốn thư giãn tâm tình để rồi gặp phải cô gái kia, hôm nay nó cần mua
sắm một chuyến, dĩ nhiên chỉ nhắm vào những món vật phẩm và trang bị cần thiết.
Thứ Turan muốn mua đầu tiên là một thanh kiếm cầm vừa tay. Thanh kiếm cũ của nó đã bị hỏng mất rồi, và để sửa chữa thì tốn kha khá thời gian, điều mà bây giờ là xa xỉ đối với nó.
Một thanh kiếm
cấp độ 15 là phù hợp nhất cho Turan lúc này, phẩm chất thì cần đạt ít
nhất là ‘Tinh anh’. Tuy nhiên, thanh kiếm như vậy không dễ tìm. Turan
đến đây cũng chỉ để cầu may là nhiều hơn cả, thuận tiện mua luôn những
mặt hàng khác. Nếu không có hàng, nó chỉ đành đến những tiệm rèn và cửa
hàng vũ khí trong thành phố, tin chắc sẽ có thứ mình cần.
Turan
mất đến hơn nửa giờ để đi dạo hết một vòng khu phố Nandeth. Nó ghi nhớ
cho mình vị trí một số món vật phẩm thú vị nên cân nhắc, và cũng đã mua
được không ít món cần thiết.
Quá trình các giao dịch về cơ bản là
đơn giản, gọn gàng và nhanh chóng. Turan cất tiếng hỏi giá, xác nhận
không có vấn đề thì trả tiền và nhận hàng ngay tại chỗ. Một bộ giáp da
phẩm chất ‘Tinh anh’, vài tấm bùa chuyên dụng, vài bình thuốc đặc hiệu,
một con dao găm sáng loáng màu bạc có cấp độ 15 tương đối hiếm thấy.
Cứ vậy, loáng cái Turan đã tiêu đến hơn ba trăm nghìn xen. Số tiền nó còn
lại không nhiều, và nó vẫn còn chưa có cho mình thanh kiếm mới nào.
Turan thật sự thiếu tiền, hay nói cách khác, nó nghèo. Nguồn cung tài chính
cho nó hiện tại chủ yếu đến từ giao kèo đã thành lập với Wyndur, thứ mà
giúp nó có được một phần năm lợi nhuận của quân đoàn Ungreilt mà cậu ta
nắm giữ.
Đối với một quân đoàn lớn như Ungreilt, số tiền kiếm được mỗi tháng sau khi đã trừ đi các khoản chi phí là từ mười đến hai mươi
triệu xen. Là một trong các phó đoàn trưởng, Wyndur nắm giữ khoảng ba
đến bốn triệu xen tùy thời điểm và mức độ cống hiến.
Số tiền trên
tự nhiên không phải dành riêng cho Wyndur tiêu xài, mà phải được sử dụng một cách hợp lý dựa trên nền tảng là để phát triển quân đoàn. Tuy
nhiên, đấy không ảnh hưởng tới phần mà Turan nhận được, tức nguyên vẹn
một phần năm, tương đương khoảng bảy đến tám trăm nghìn xen.
Với
một cá nhân mà nói, bảy tám trăm nghìn xen là một con số khổng lồ. Số
tiền này đủ cho một người sống thoải mái nửa đời trong một căn nhà sang
trọng, thậm chí đến chết già vẫn còn dư dả nếu tiêu xài hợp lý.
Nhưng với một du hành giả thì khác, đặc biệt là du hành giả Thần cấp cao.
Turan hiện tại Thần cấp là 11, nhu cầu sử dụng của nó lại đều là những
món vật phẩm và trang bị từ phẩm chất ‘Tinh anh’ trở lên với cấp độ
trung bình là 15. Nói nó tiêu tiền như nước thì cũng không phải là sai.
Tóm lại, Turan đang cần kiếm thêm tiền. Trước đó nó đã có thể kiếm được cả triệu xen từ việc đập hộp, giờ hẳn cũng không có sự thay đổi gì lớn, chỉ cần đừng để bị phát hiện. Theo đấy, những cửa hàng đồng giá nó đã
từng kiếm lời thì tốt hơn hết là nên tránh.
Vấn đề là, cửa hàng
đồng giá lớn nhất trong thành Carne, cửa hàng Tameihoust, đã được Turan
viếng thăm rồi, cách đây chỉ mới một tháng, ngay dịp diễn ra sự kiện
Appaprithietra. Khi ấy, chính nó là người đã cuỗm mất thanh trọng kiếm
mang tên Folaire mà công tước Isgon đang thèm muốn. Mà, ông ta hẳn đã
mua lại thanh kiếm từ cửa hàng rồi.
Cho đến giờ vẫn chưa có ai đến tìm Turan đòi lời giải thích. Khả năng họ dò ra nó là kẻ đã mua chiếc
hộp trúng độc đắc vốn đã là rất khó, mà đối phương cũng chẳng có lý do
gì để đi điều tra về nó. Chỉ có thể kết luận là nhờ may mắn mà thôi.
“May mắn có thể kiếm tiền.”, là lời mà Turan vẫn thường được nghe. Tình
huống của nó có đôi chút khác biệt, nhưng xem chừng áp dụng lời giải
thích này vào vẫn là không sai.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan quyết
định sẽ đi một vòng khắp những cửa hàng đồng giá còn lại trong thành
Carne, kiếm càng nhiều tiền càng tốt, coi như là hốt một đợt cuối. Đây
không nghi ngờ gì sẽ trở thành một tin chấn động, thậm chí lưu truyền
lâu dài trong các câu chuyện tới tận nhiều năm sau.
Trước đấy,
Turan cần gặp một vài người bán hàng để trao đổi với họ về vài món vật
phẩm đã để ý từ nãy. Nó chẳng muốn sau khi mình kiếm được tiền quay lại
thì món đồ đã bị mua mất, nhất là khi túi tiền của nó bây giờ cũng không phải là trống rỗng.
– Bốn trăm nghìn xen.
Người chủ cửa
hàng với thân hình gầy lom khom đưa bốn ngón tay gầy guộc về phía trước. Bộ dáng của hắn ta làm người khác dễ dàng lầm tưởng rằng đã nhịn đói cả tuần liền, nhưng đó có vẻ như là trạng thái bình thường.
Bốn trăm nghìn xen, Turan thật sự đã không ngờ tới cái giá cao chót vót thế này
cho một cái băng tay, cũng đóng vai trò như một tấm khiên tay nhỏ cấp độ 15. Đó sẽ là cái giá chấp nhận được cho món trang bị phẩm chất ‘Anh
hùng’, nhưng đây lại là chỉ mới có ‘Tinh anh’ mà thôi.
Lại nói,
nhờ kỹ năng ‘Thông hiểu’, Turan đọc được không ít thông tin về cái băng
tay, và rõ ràng là chẳng có gì quá mức giá trị. Sở dĩ nó thấy hứng thú
với món trang bị là vì tính đặc thù và khó tìm, thường chỉ có được bằng
cách đặt hàng ở chỗ một người thợ lành nghề. Nhưng như thế lại cần thời
gian.
– Quá đắt. – Turan hời hợt đáp – Nhiều nhất là một trăm hai mươi nghìn xen.
Đó là con số lớn nhất mà Turan có thể chấp nhận được. Nó không thích trả
giá, càng không thích đôi co về giá cả nào có hợp lý hay không. Ngay cả
khi thành lập giao kèo, Turan cũng rất thẳng thắn. Giờ vẫn vậy.
– Được rồi. Lấy đi. Đưa tiền đây.
Người chủ cửa hàng ngửa tay đưa về trước, cất tiếng với giọng ghét bỏ. Nó
không biết hắn ta có thật lòng hay không, nhưng chẳng quan trọng.
Những tưởng cuộc giao dịch cứ thế kết thúc, khi Turan vừa quay lưng định rời, đối phương lại chồm người về trước, tóm lấy cổ tay trái của nó, siết
chặt. Hắn ta dùng lực rất mạnh, tới mức Turan phải đặt sẵn tay lên cán
con dao găm vừa mới mua, đề phòng bất trắc dù rằng không cảm nhận được
chút ý xấu nào.
– Đủ rồi chứ.
Turan gằn giọng, tỏ vẻ khó
chịu. Dù đối phương là vô tình hay cố ý, dựa vào bất kì lý do gì thì
hành động hiện tại vẫn là không thể chấp nhận được. Nếu không phải Turan đủ bình tĩnh, trên người hắn ta giờ đã mang đầy vết dao đâm rồi. Tất
nhiên, cũng nhờ vào kỹ năng chủ đạo của nó, giúp biết được Thần cấp của
đối phương chưa đủ gây nguy hiểm cho mình.
– Đâu rồi?
Đáp lại Turan là một câu hỏi bâng quơ. Nó nhíu mày, hất tay đối phương ra.
– Sao lại không thấy nữa?
Hắn ta thốt, đứng yên bần thần chừng như vừa bị một cú sốc lớn.
Turan chợt có cảm giác chẳng lành. Mới hôm qua nó vừa đụng phải cô gái tâm
thần không ổn định kia, giờ thì gặp tên gầy nhom trông cũng chẳng có vẻ
gì là bình thường.
– Cậu giấu nó đi đâu rồi?
Tên gầy nhom
ngẩng đầu nhìn Turan với ánh mắt thất thần và gương mặt hốc hác. Turan
chẳng hiểu nổi vấn đề của hắn ta là gì, nhưng nó biết chắc là chính mình không muốn dính vào.
Nhớ đến, cánh tay trái của Turan, hay chính
xác hơn là lòng bàn tay trái của nó, tồn tại hòn đá sinh mạng của Đại
pháp sư Velduran đã hằn vào.
“Chẳng lẽ hắn ta đã thấy?”
Turan thốt thầm. Nó đã từng thử với hai người đồng đội của mình và câu trả
lời của họ là không cảm nhận được điều gì khác biệt, có chăng là Kull
cho biết rằng có thứ gì đó bất thường xuất hiện trong bầu không khí nhờ
vào vùng lĩnh vực.
Lại nói, khả năng mà Turan vô tình để lộ dấu
hiệu của hòn đá sinh mạng là không thể nào. Nó tin tưởng rằng chính mình kiểm soát được việc xuất hiện hay biến mất của dấu hiệu đó.
– Tôi thật không biết ngươi đang nói về điều gì.
Turan cất tiếng, nhấc chân bước rời đi. Tên gầy nhom không có ngăn cản nó,
thay vì vậy thì hắn ta di chuyển theo sau, bỏ luôn cả quầy hàng của
mình.
Turan phát bực. Nó cố tình rẽ vào một con hẻm vắng, đi đến
thật sâu vào trong liền quay lại đối mặt với hắn ta. Ánh mắt ấy, vẫn là
thất thần, chừng như mọi hành động của đối phương đều nằm ngoài sự điều
khiển của bản thân.
– Ngươi muốn gì từ tôi?
– Tôi… tìm nó.
Tên gầy nhom đáp với vẻ sợ sệt. Hắn ta bảo là muốn tìm, nhưng trông lại giống như muốn thứ đó không tồn tại hơn.
“Sao lại xảy ra chuyện thế này cơ chứ…”
Turan nói thầm. Sự tình này quả thật là phiền phức, còn đúng lúc nó đang gấp
rút chuẩn bị cho chuyến du hành một tuần sau, nhưng lại chẳng thể làm
ngơ. Nếu như tên gầy nhom này thật sự trông thấy được dấu hiệu của hòn
đá sinh mạng, nó sẽ cần phải tìm cách giải quyết hắn ta, tránh để lộ cho càng nhiều người hơn nữa.
– Ngươi muốn nói tới thứ này?
Turan hỏi, nâng tay trái lên, nhưng không làm cho dấu hiệu hiện ra, thay vào
đó chờ đợi. Tên gầy nhom nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt trông càng lúc
càng mất đi sức sống.
– Không có…?
Vừa dứt lời, mắt hắn ta
mở trừng, cũng là lúc Turan để cho dấu hiệu xuất hiện một cách mờ nhạt,
và chỉ cho phép diễn ra trong thoáng chốc.
Cả người tên gầy nhom
run lên, rồi hắn ta không nhịn được nhảy chồm tới định chộp lấy cánh tay Turan lần nữa, nhưng hụt vì nó đã uyển chuyển tránh sang bên.
“Vậy ra hắn ta thật sự thấy nó.”
Hai mắt Turan sắc lại. Nó chưa quyết định được sẽ làm gì đối phương, nhưng
chắc chắn là phương thức giải quyết sẽ không dễ chịu gì. Có khi, nó còn
cần phải nhờ đến tên Tử thần Sứ đồ đã giao cho mình hòn đá sinh mạng.
– Ngươi biết nó là gì?
Turan dò hỏi.
– Đó là nguồn sống của tôi! Cứu rỗi chúng ta khỏi sự mục ruỗng!
Tên gầy nhom thốt lên. Hai tay hắn ta không ngừng nắm lại mở ra với từng cử động đều là run rẩy không kiểm soát được. Hắn ta hẳn là đang phải rất
cố gắng kiềm chế bản thân.
Nhưng điều khiến Turan bực tức hơn cả
là lời nói chẳng làm rõ được điều gì của đối phương. Tên này có vẻ chẳng khá hơn cô gái ngày hôm qua là bao. Nó thật sai lầm mới lại quyết định
tới khu phố Nandeth lần nữa.