Turan nâng cao thanh kiếm, chờ cho con Thằn lằn sa mạc bị đâm xuyên qua
trên đó tan biến hẳn mới chuyển mục tiêu sang con cuối cùng còn lại.
Hiệu quả của lời cầu khấn ‘Lửa sinh’ đã mất đi được ít lâu, nhưng việc
đối phó với số ít những con Thằn lằn sa mạc thì không quá khó với một du hành giả Thần cấp 11 như nó.
Huống hồ gì, bọn quái này bị một
chứng bệnh nghiêm trọng, là cứ nhất định phải lao về phía tên Thầy pháp
Garlon khi có cơ hội. Turan lợi dụng điều đó để giữ khoảng cách an toàn
cho chính mình, tránh bị cùng lúc chèn ép bởi quá nhiều kẻ địch.
Tay nó đau, nhưng đây chẳng đáng là gì. Darmil hay Kull mới là chịu nhiều
khó khăn nhất hiện tại. Vẫn còn tốt họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình,
giờ cả hai đang ở yên một chỗ, một người bối rối chăm sóc một người đang đẫm máu.
Turan nhìn quanh một lượt, trên môi bất giác nở một nụ
cười. Không có thêm bất kì con Thằn lằn sa mạc nào xuất hiện nữa. Bọn nó xem ra đã thành công vượt qua thử thách.
Vấn đề còn lại hẳn là
tên thầy pháp kia. Hắn ta thân thể giờ đã gãy vỡ vài chỗ, rớt từng mảng
thịt trên đất, hai tay vẫn cố sức bám chặt vào thanh trượng, truyền thêm càng nhiều thứ năng lượng huyền bí nào đó cho Mũi giáo thí thần.
Nhìn đến mũi giáo, Turan thấy rằng từ đó đang phát ra những tia sáng màu
vàng cam nổi bật giữa vùng trời chói chang ánh nắng. Hơn cả là mũi giáo
đang hạ thấp dần xuống, tốc độ xoay vòng lại tăng thêm, đã chẳng còn
nhìn rõ được nữa. Mục tiêu khả năng cao chính là kẻ đang nằm sâu bên
dưới kia.
“Vậy ra sự tồn tại sáu tay thật sự bị phong ấn ở đây?”
Turan nói thầm, trong lòng bắt đầu tiến hành những suy nghĩ và tính toán. Nó
không vội mừng rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhất là vẫn chưa có
thông báo về điều đó xảy ra cả. Chuyện tiếp theo hẳn là còn rất nhiều
bất ngờ.
Turan nhấc chân, hướng về chỗ Thầy pháp Garlon một bước, lại dừng lại. Nó chợt có cảm giác chẳng lành. Đây không phải là linh
cảm nào đấy mà là do sự thay đổi đột ngột trong không khí, rõ ràng nhất
chính là bầu trời bắt đầu tối dần đi.
Turan ngước đầu nhìn lên.
Không có mây. Ánh sáng chiếu đến từ nơi xa chỉ đơn giản là từ từ biến
mất. Sức nóng của vùng sa mạc cũng theo đó nhanh chóng giảm, trả lại nơi đây chỉ có cái lạnh thấu xương, như mọi vùng sa mạc khi đêm xuống,
nhưng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tiếng cười càn rỡ vang lên, bị
đứt quãng bởi tiếng ho sặc sụa như kẻ sắp chết. Đó tới từ tên thầy pháp
kia. Hắn ta đang đắc ý, không rõ vì lý do gì, nhưng hẳn là có liên quan
đến chuyển biến hiện tại.
– Ha ha- khụ. Ọe. Ha- ha ha! Ngươi giờ
lại rụt tay về? Ngươi giờ lại từ bỏ những gì đã diễn ra hàng nghìn năm
trên mảnh đất này? Ngươi đang lo lắng cái gì? Ta có thể giết được ngươi
sao? Đừng đùa nữa, tên khốn!
— QUẢNG CÁO —
Những lời giễu
cợt và nhục mạ đầy cay nghiệt không ngừng tuôn ra từ miệng Thầy pháp
Garlon. Hắn ta dường như mất trí, gương mặt lại nhăn nhó, càng lúc càng
trở nên khó coi.
Rồi cứ vậy, tên thầy pháp đổ sập cả người, nằm
dài trên mặt cát lạnh tanh. Mũi giáo thí thần theo đó cũng bất ngờ ngừng quay, rơi bộp từ trên xuống.
Mọi thứ lặng yên như thế hẳn một
lúc lâu, cho tới khi những đốm sáng li ti bắt đầu bay ra từ người tên
thầy pháp thì một dáng hình cao ráo đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, cúi xuống, đưa tay cầm lấy thanh trượng. Và trước khi Turan có thể làm
ra bất kì phản ứng nào, dáng hình kia đâm mạnh thanh trượng xuyên qua
đầu tên thầy pháp, nguấy qua lại mấy hồi mới rút ra, ném về một bên.
Hành động man rợ, tàn bạo và quả quyết đó cho thấy đối phương mang trong
lòng thù hận vô cùng sâu đậm với Thầy pháp Garlon. Nhưng nếu đó là sự
tình hiện tại, vậy thì tổ đội Turan không nghi ngờ gì sẽ trở thành kẻ
địch với đối phương vì đã giúp tên thầy pháp.
– Các ngươi đã giúp hoàn thành nghi thức thí thần?
Giọng nói oai nghiêm vang lên như trôi thẳng vào trong tâm trí Turan. Rồi
dáng hình đó quay người về phía nó, cho thấy đối phương là một người nữ
với mái tóc bồng bềnh màu xám đen, cột búi vài lọn và sải dài vài lọn
đến tận gót chân. Ánh mắt của cô ta sắc lẻm, lại lạnh lùng, đầy ý xem
thường, đồng thời cho thấy quyền uy ngất ngưỡng mà Turan chắc rằng mình
không thể nào chạm tới. Ít nhất là trong thời gian ngắn.
Vài dòng thông tin chợt xuất hiện trong đầu Turan. Đối phương được gọi là vị
thần của dòng suối đêm bất tận, đã từng bảo hộ cả vùng đất rộng lớn nơi
đây hàng nghìn năm về trước, khi mà nơi đây vẫn còn chưa có biến thành
sa mạc nóng rát. Có vẻ như giữa vị thần này với sự tồn tại sáu tay kia
đã diễn ra mâu thuẫn nào đấy, khiến cho tai họa ập tới nơi đây. Nhờ sự
giúp đỡ của cô ta, Garlon đã có thể phong ấn được sự tồn tại sáu tay,
nhưng vì không thể triệt để giải quyết hắn ta, sự nguyền rủa của sa mạc
bắt đầu và kéo dài đến tận bây giờ.
– Phải. Chúng tôi đã làm thế.
Turan đáp. Bất kể đối phương là địch hay là bạn, một câu trả lời thành thật vẫn cần thiết.
– Rất tốt.
Vị thần cất tiếng, nở một nụ cười nhạt. Nụ cười chỉ thoáng diễn ra lại
khiến Turan như chìm đắm, cảm nhận được muôn vàn đau đớn và khổ cực mà
đối phương đã phải gánh chịu để đi đến được nước này. Bất giác, khóe mắt nó cay cay, không rõ ràng.
— QUẢNG CÁO —
– Hắn ta cuối
cùng có thể yên nghỉ, ta mong vậy. – vị thần nói tiếp – Còn tên thần
kia, cứ để ta nói chuyện với hắn một hồi. Các ngươi đã làm tốt công việc của mình rồi.
Vừa dứt lời, tấm bảng màu xanh lam tạo thành bởi
những đốm sáng li ti liền hiện lên trước mặt Turan, cho thấy rằng nhiệm
vụ tài liệu đã được hoàn thành. Ngay sau đó, trong tài khoản kim ngân
tăng lên đúng con số 113 000 xen. Về phần vật phẩm Tín niệm của Garlon,
đó là một hòn ngọc đầy góc cạnh màu vàng cam có lẫn với chút sắc đỏ hóa
thành từ những đốm sáng li ti của bảng nhiệm vụ.
Turan không vội kiểm tra món vật phẩm với kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình. Nó hứng thú hơn với những gì đang diễn ra ở đây hơn.
Thế nhưng, trái với mong đợi của Turan, vị thần của dòng suối đêm bất tận lên tiếng thúc giục, còn có ý ép buộc:
– Đi đi. Nơi đây không chào đón các ngươi nữa. Trừ phi các ngươi đang tìm kiếm cái chết.
Lời như vậy, nhưng Turan không nghĩ rằng đối phương sẽ ra tay làm gì mình
hay cả các thành viên tổ đội khác. Thay vào đó, nó cảm nhận được sự rung động trong không gian, truyền xung chấn đến từng phần cơ thể của mình,
làm cho nhột, hơi đau nhức đôi chút.
Đây là phản ứng của phó bản
đang muốn trục xuất du hành giả tham gia càn quét. Khi điều này diễn ra, du hành giả càng chày cối ở lại lâu, các trạng thái xấu sẽ càng xuất
hiện nhiều và tồi tệ hơn, cuối cùng chính là cái chết tan xương nát
thịt. Giải thích cho điều này, một số du hành giả mạo muội đoán rằng các phó bản chứa đựng những bí mật không muốn người biết, và Đại Thánh Tôn
thì chẳng e ngại gì giết chóc một vài kẻ bướng bỉnh.
– Đi thôi.
Turan lên tiếng với hai người đồng đội ở phía xa của mình. Darmil vẫn còn
chưa có tỉnh lại, nhưng mang cậu ta ra khỏi phó bản là không khó, nhất
là khi cánh cổng không gian không biết tự khi nào xuất hiện đang ở gần
hai người họ.
Đứng trước cánh cổng với những đốm sáng xoay vòng
màu xanh lục, Turan ra vẻ lưỡng lự, ngoái đầu nhìn về phía vị thần kia.
Cô ta giờ đang nhìn chằm chằm về phía Mũi giáo thí thần trên đất, mím
chật môi, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết.
Đó hẳn là một quyết
định khó khăn, nhưng cũng mang theo nhiều hi vọng. Turan không thể biết
được nguyên nhân gốc rễ hay cả cái kết sau cùng cho chuyện này. Đây sẽ
là một niềm tiếc nuối đi theo ám ảnh đó một thời gian dài, nhưng đành
vậy. Nó còn có nhiều thứ khác cần phải quan tâm hơn, phó bản ‘Tàn tích
Gufara’ chỉ là một bước đường nhỏ mà thôi, không thể nán lại quá lâu.
— QUẢNG CÁO —
Huống hồ gì, Turan còn chưa đủ mạnh. Có lẽ một ngày nào đó, khi nó đạt tới
tầng thứ sánh ngang với vị thần kia, nó có thể trở lại đây lần nữa, lên
tiếng đề nghị sự giúp đỡ. Biết đâu, hành động như thế sẽ kích hoạt một
nhiệm vụ tài liệu thú vị khác thì sao.
Bước rời khỏi phó bản ‘Tàn tích Gufara’, đón chờ Turan là hơi nóng phả vào mặt cùng cái nắng chói
chang, khiến nó trong giây lát tưởng rằng mình lại trở về thời gian
trước khi gặp vị thần của dòng suối đêm bất tận. Nhưng thực tế rõ ràng
là nó đang ở trước lối vào phó bản và giờ mới chỉ quá trưa vài tiếng
đồng hồ, mặt trời vừa bắt đầu hạ thấp không lâu.
– Turan.
Kull cất tiếng gọi, chạy đến. Cậu ta cho biết tình trạng của Darmil đã ổn
định, giờ đang được người trong quân đoàn Cáo hai đuôi chăm sóc, hẳn sẽ
không có vấn đề gì.
– Chúng ta có cần tiết lộ về những chuyện đã xảy ra không?
Kull nhỏ giọng hỏi, chỉ để cho Turan nghe được.
– Không cần. – Turan đáp ngay – Cứ coi như vừa rồi chỉ là một chuyến du
hành bình thường là được. Dù sao thì nhiệm vụ tài liệu sẽ không xuất
hiện trở lại sau khi hoàn thành. Lại nói, họ cũng không mong chuyện vừa
rồi tồn tại đâu.
Kull gật nhẹ đầu, biểu thị sự đồng tình với
Turan. Cậu ta trong ánh mắt có chút buồn, lại chẳng rõ vì chuyện gì, chỉ mong không phải do vị thần của dòng suối đêm bất tận tác động tới. Khả
năng ảnh hưởng tới tình cảm, cảm xúc một con người thật sự là đáng gờm.
Nó dai dẳng, chậm rãi gặm nhắm tinh thần đối tượng cho tới khi sa đọa,
không còn cách cứu chữa.
Kull sau đó quay người, định rời đi tìm
góc riêng của mình. Nhưng cậu ta chỉ vừa nhấc chân tới bước thứ hai thì
cả người liền đổ sụp sang bên, bất tỉnh nhân sự.
Hiệu quả trạng
thái xấu từ lời cầu khấn ‘Sinh’ giờ mới ập tới, khiến Turan cũng có chút bất ngờ. Nó dường như đã quên mất đi điều đó. Thật tội nghiệp cho chàng thám đạo của tổ đội khi vừa phải làm quá nhiều công việc nặng nhọc, giờ còn phải gánh chịu đau đớn tột cùng vượt xa khỏi bất kì cảm nhận từng
có nào của con người. Âu thì đây cũng là đáng, nên đành vậy.