Kull vắt giò lên cổ mà chạy, không quên kích hoạt kỹ năng ‘Lĩnh vực’ để tối ưu hóa khả năng di chuyển của bản thân. Vừa rồi cậu thật sự là
hút chết. Ngọn lửa kia chỉ cần xông tới thêm một chút nữa thôi là cậu sẽ bị đốt cháy ngay, và cái kết tan thành tro bụi như đám Thằn lằn sa mạc
kia là không cần phải bàn cãi.
Đến khi khoảng cách với ngọn lửa dữ dội đã là hơn ba mươi mét, Kull mới dám ngừng bước chân, đứng lại quan
sát tình hình hiện tại.
Thầy pháp Garlon đứng chống trượng run rẩy chừng có thể đổ sập bất cứ lúc nào, hai mắt lại không rời mũi giáo màu
xám đen đang xoay tròn càng lúc càng nhanh ở trên cao. Hắn ta đang vận
dụng toàn bộ khả năng của bản thân để duy trì chuyển động của mũi giáo,
ắt hẳn là đang thực hiện nghi thức nào đấy như được nêu trong nội dung
nhiệm vụ tài liệu.
Những con Thằn lằn sa mạc vẫn không ngừng tăng
thêm số lượng, giờ là đã là mười hai con. Chúng rõ ràng đã bị giết đi
không ít, nhưng điều đó dường như chẳng giúp ích được gì cả. Kull ngờ
rằng lựa chọn bảo vệ tên thầy pháp là đúng đắn, dù tất nhiên cậu cũng
chẳng ủng hộ chuyện chiến đấu với hắn ta.
Turan, giờ đã biến thành một ngọn lửa cao hơn ba mét bùng cháy mãnh liệt. Kull không dám chắc
rằng đó có còn là người đội trưởng đáng kính của mình nữa hay không.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, khi nó đang bận bịu với một con Thằn lằn sa
mạc thì đột nhiên cậu ta xông tới với hơn nửa người đã chìm trong lửa,
rồi cứ thế ngọn lửa nuốt chửng cả cậu ta và con quái.
Kull phát
sợ. Cậu chẳng thể tin nổi rằng ngọn lửa mình đang thấy là hiệu quả của
một lời cầu khấn, mặc cho việc chính mình đã loáng thoáng nghe được
Turan làm điều như vậy. Đó hẳn là có sai sót nào đấy trong quá trình.
Quay sang Darmil, Kull trước hết là nhăn mày, sau đó thì thở dài một hơi.
Cậu ta rốt cuộc vẫn là kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình, rơi vào trạng thái cuồng nộ. Mặc dù bản thân Kull biết rằng điều đó là không thể
tránh khỏi, song vẫn khó chấp nhận được.
Người đồng đội của Kull
bề ngoài có vẻ điên loạn với những hành động mạnh bạo và dữ tợn, nhưng
từng cử động một luôn đạt được hiệu quả đáng kinh ngạc. Darmil cầm chắc
thanh kiếm bằng tay phải, vung nó sang ngang như là một khúc gậy khô,
trực tiếp cắt ngang người con Thằn lằn sa mạc vừa xông đến. Trong khi
đấy, bàn tay trái của cậu ta siết chặt, đấm thẳng vào đầu một con khác
đang ngoạm lấy bắp đùi mình, đánh đối phương bất tỉnh luôn. Và dĩ nhiên, cái kết cho con quái chỉ chốc liền đến bằng một cú găm kiếm thẳng vào
giữa cổ, xuyên qua cả lớp da dày ngay bên trên.
Sau khi rơi vào
trạng thái ‘Cuồng nộ’, chuyển động của những con Thằn lằn sa mạc trong
cả khu vực dường như đều bị ảnh hưởng ít nhiều. Những con ở xa thay vì
đâm thẳng tới chỗ tên Thầy pháp Garlon hay kẻ địch gần nhất như trước
thì giờ hầu hết đều chạy về phía Darmil. Dù vậy, cậu ta vẫn không có vẻ
gì là lọt vào thế yếu khi mà mấy con Thằn lằn sa mạc cứ hễ đến gần cậu
ta trong một khoảng nhất định, cơ thể chúng liền run rẩy mấy hồi, bước
chân thì xiêu vẹo, chừng như không muốn chiến đấu nữa. Nhưng rồi chúng
vẫn cứ lao lên.
Trong vòng chưa đầy ba phút kể từ khi tiếng gầm
báo hiệu kỹ năng ‘Cuồng nộ’ được kích hoạt của Darmil, cậu ta đã hạ sát
được tới mười con Thằn lằn sa mạc, nhanh chóng giảm số lượng quái hiện
hữu xuống còn chỉ sáu con. Dĩ nhiên là chúng đã tăng thêm số lượng, và
sẽ tiếp tục tăng nữa, chưa biết bao giờ mới dứt. Nhưng chỉ cần Darmil
còn duy trì được trạng thái ‘Cuồng nộ’ của mình, Kull tin chắc bọn họ có thể vượt qua được thử thách này.
Mặt khác, Kull dù e sợ, vẫn đặt
niềm tin vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ đội kia. Turan xem ra không có
điên loạn như Darmil, ra đòn rất chuẩn xác và hiệu quả, còn dễ dàng né
tránh đòn tấn công của đối phương. Lời cầu khấn mà cậu ta sử dụng hẳn là thổi lên ngọn lửa vừa gây sát thương bản thân, vừa có thể tăng cường
sát thương đòn đánh lên mục tiêu. Tuy nhiên, Kull ngờ rằng làm như vậy
là đúng dắn. Không một ai dám tin tưởng là việc đốt cháy chính mình là
điều tốt lành cả.
– Vậy thì cậu ta có cảm thấy nóng không?
Kull tự hỏi. Cậu khá chắc đội trưởng đang chịu đau đớn, vì cậu ta đã rít lên mấy hồi, còn có cả tiếng thét khi lời cầu khấn vừa được cất lên không
lâu nữa.
Càng nghĩ, Kull càng thấy hoảng sợ, về cả hai người đồng
đội của mình. Họ quá mạnh, đồng thời cũng quá điên rồ. Họ sẵn sàng chịu
muôn vàn đau khổ, thậm chí liều lĩnh chừng muốn đánh đổi cả sinh mạng
bản thân, dồn hết khả năng vào trận chiến.
“Đây không phải chỉ là một nhiệm vụ tài liệu thôi sao?”
Kull nói thầm. Cậu không hiểu được. Cậu khá tự tin rằng chính mình đã có
hiểu biết tương đối rộng về du hành giả và thế giới họ, nhưng xem ra vẫn là chưa đủ. Có lẽ, đây chính là điều làm cho tổ đội của Turan trở nên
khác biệt. Tất cả mọi thành viên đều cố hết sức mình, để chiến đấu, để
mạnh lên, để đạt được điều mong muốn.
Cậu cũng nên như vậy. Đội trưởng cũng đã ra tay, cậu không thể cứ tránh né, tụt lại phía sau được.
– Điên chứ gì? Tôi làm cũng được.
Cùng với lời đó, Kull nhấc chân, nghiêng người lao về trước. Mấy con Thằn
lằn sa mạc vẫn đang không ngừng xuất hiện thêm, chỉ là chúng đều bị hai
người đồng đội của cậu thu hút và giải quyết hết cả. Xem chừng, trận
đánh là không cần sự tham gia của cậu, nhưng đứng yên một chỗ mà nhìn là không thể nào. Ít ra cậu cũng phải giành lấy cho mình được ba mạng từ
đám Thằn lằn sa mạc.
Rồi Kull dậm mạnh chân một phát, kích hoạt cả kỹ năng lĩnh vực của mình bao phủ lấy cả một vùng rộng lớn, chứa luôn
Turan và Darmil vào trong. Đây đã là cực hạn của cậu, đổi lại là khả
năng tập trung và hiệu quả có lợi nhận được bị giảm mạnh, nhưng là hiệu
quả nhất trong tình huống này.
Mục tiêu của Kull mà một con Thằn
lằn sa mạc đang lao tới từ phía sau lưng Darmil. Cậu biết người đồng đội sẽ không vì một cú đánh lén mà ngã gục, nhưng đây chỉnh là cơ hội cho
cậu thể hiện bản thân. Hoặc đơn giản hơn, là vì cậu muốn thế. Chẳng ai
có thể chịu được kẻ địch đánh lén đồng đội của mình cả.
Con Thằn
lằn sa mạc xông lên với một tốc độ đáng kinh ngạc, mặc cho bước chân cứ
xiêu qua vẹo lại. Đó vẫn là chậm hơn so với Kull lúc này, và không nghi
ngờ gì bao gồm cả tốc độ hành động bản thân.
Kull dễ dàng tiếp cận con quái, lợi dụng rằng đối phương chỉ chăm chăm nhào tới Darmil, đâm
tới một nhát dao đã được tăng cường hiệu quả độc vào ngay bên cổ mục
tiêu, cũng chính là vị trí có phòng ngự kém nhất. Nhát đâm nhanh và
chuẩn xác không chút trở ngại xuyên qua lớp da vàng vọt, mở ra miệng vết thương, cho phép xâm nhập vào lượng lớn độc.
Ấy thế mà con Thằn
lằn sa mạc vẫn như điên như dại đâm đầu về trước, hoàn toàn không quan
tâm tới nơi cổ mình đang bị một vết thương chí mạng. Có lẽ là do sát
thương mà Kull gây ra quá thấp, nhưng cậu cũng chỉ có thể làm đến thế,
còn lại đành nhờ vào hiệu quả độc diễn ra tiếp theo.
Độc được
chia thành tương đối nhiều loại, có loại chủ yếu gây càng nhiều sát
thương càng tốt, có loại thiên về hiệu ứng kèm theo, lại có loại chuyên
dùng để ăn mòn lớp giáp để tạo cơ hội cho những đòn tấn công kế tiếp.
Thứ độc mà Kull sử dụng được cậu tự tay chế tạo nên, theo như kiến thức
có được từ các bài dạy khắc nghiệt lúc còn trong hội Zalt, bổ sung vào
đó một chút hiểu biết ngoài luồng của bản thân.
Điều đáng tiếc là
độc được tạo ra gây sát thương không nhiều, bù lại có khả năng gây tê
liệt và ảo giác cho mục tiêu. Tuy nhiên, hiệu quả của độc chỉ được xác
nhận trên đối tượng là con người, còn với quái, Kull thật sự không dám
đoán trước cái gì. Lại nói, đối phương có cấp độ là 10, khiến cho hiệu
quả càng trở nên kém hơn.
Kull ngừng lại bước chân, hạ thấp trọng
tâm cơ thể, chuẩn bị cho đợt lao đi tiếp theo trong khi chăm chú quan
sát con Thằn lằn sa mạc vừa bị mình đâm. Kiểu chạy của con quái giờ đã
trở thành ì ạch, có xu hướng lệch sang bên phải so với hướng đâm vào
Darmil. Có lẽ con quái đã bị liệt ít nhiều một nửa người.
– Tốt rồi.
Kull lẩm bẩm, trên môi bất giác cong thành một nụ cười đắc chí. Cậu giờ thật muốn cười lớn một đợt, nhưng thấy vài con Thằn lằn sa mạc nữa đang lao
tới thì đành nín nhịn.
Dù vậy, không có nghĩa là Kull vội di
chuyển. Cậu cần quan sát thêm biểu hiện của con quái để lấy thông tin,
cũng như xác nhận rằng hiệu quả trạng thái mình gây nên là đủ. Cứ thế,
đến tận khi con quái lảo đảo ngả sang một quên nằm quẹo đơ, cậu mới thầm thở phào một hơi, trong lòng lại vui mừng không thôi.