Turan không vội rời đi. Nó vẫn còn chịu đựng được, hiện đang không
ngừng duy trì kỹ năng chủ đạo lên người Noh, theo dõi lượng sinh lực của con quái bị kéo rút.
Tốc độ sinh lực giảm xuống là rất nhanh,
nhưng theo nhận định của Turan là còn chậm, không đạt tới hiệu quả mà nó mong muốn. Hẳn là do ai đấy đã cố tình bớt xén đi.
Âu cũng là
không có cách. Thân thể Turan chịu không nổi, linh hồn và tinh thần càng là yếu đuối đến thảm hại. Nó vốn muốn thử một chút giới hạn của bản
thân, đến khi thấy không ổn lập tức từ bỏ. Xem ra là chính mình không có khiến người khác đủ tin tưởng.
Cho nên, khi cất lời cầu khấn,
nguyện lực đủ lớn, dẫn lực dồi dào, vẫn không có nghĩa là đối phương sẽ
thành thật đáp lại mong muốn người thi triển. Này vẫn thật đúng là một
môn nghệ thuật.
Không tốn quá nhiều thời gian, ngọn lửa trước mặt Turan rồi cũng lụi tàn, để lộ ra một thân xác đen thui bốc ra mùi khét lẹt.
Turan tặc lưỡi. Cuối cùng nhát kiếm vẫn là thiếu sát thương, không thì Noh đã phải tan biến luôn mới đúng. Đây cũng không phải nói tới việc chết thì
tan biến thành những đốm sáng li ti, mà là bị thiêu rụi.
Từng bắp
thịt kia co giật, hơi cử động, làm tróc ra những mảng than và tro rơi
xuống để lộ bên dưới màu đỏ loét. Trông đến đáng sợ.
Turan nhấc
kiếm lên lần nữa. Hiện tại nhóm Athenia hẳn cũng không dám tiến lên, vì
sợ rằng lỡ tay kết liễu mất con mồi của nó. Việc này, vẫn là phải nó tự
tay giải quyết.
Noh nhấc bước tiến về trước một đoạn ngắn. Thân
cây của con quái đã bị đốt mất rồi, giờ có muốn đánh nhau cũng chỉ có
thể dùng tay không.
Gầm lên một tiếng lớn, Noh làm gương mặt đỏ
loét bong ra một cái nhãn cầu rơi mất, cái còn lại cũng là run rẩy chừng muốn đi theo bạn mình. Con quái dù chưa chết, nhưng cũng là sắp, giờ
hẳn là đang tiến vào giai đoạn cuối.
Turan hơi suy nghĩ, lại quyết định cất thanh kiếm đi. Nó sau đó lấy ra một khẩu pháo cầm tay dài hơn
mét với họng pháo to đến cỡ một nắm tay. Khẩu pháo này tương đối khó sử
dụng, chỉ có thể phát huy uy lực ở tầm gần, lại rất dễ gây phản chấn làm tổn thương người bắn.
Bù lại, lượng sát thương là vô cùng lớn.
Mặc dù hiện tại dùng tới có chút quá tay, nhưng Turan lại thấy rất thỏa
đáng. Chuyện đã làm đến nước này, cũng nên làm cho trót.
Turan
nâng khẩu pháo lên, hướng thẳng về trước, đâm trúng ngay ngực Noh. Con
quái giận dữ, kêu lên một tiếng không rõ là âm thanh gì, chồm người,
vung tay muốn táng nó một cái.
Turan không chút do dự, đạp mạnh lên ngòi kích hoạt khẩu pháo, cũng lợi dụng đó nhảy lùi về.
Nhưng Turan còn chưa có rời đi được bao nhiêu, một tiếng nổ ầm vang bộc phát
kèm theo đấy là một xung chấn mạnh mẽ hất cả người nó văng đi.
Đau điếng, đến tê cả đầu, dại cả người. Tuy nhiên, nhìn thấy bóng hình đỏ
loét kia tan thành vô vàn những đốm sáng li ti, gương mặt Turan liền
hiện lên nụ cười tươi rói.
Nó chiến thắng. Chỉ là một con quái trùm cấp 16 mà thôi, đâu thể làm khó nó được.
Nên là vậy.
Turan nằm dài trên đất. Cơ thể của nó cũng không gặp khó khăn gì trong việc ngồi dậy, chỉ là bản thân muốn nằm nghỉ một lát.
– Trông chừng cậu ta. Đừng để người ta mách phó đoàn trưởng rằng chúng ta vô tâm, không biết đối xử tốt với khách.
Là giọng của Athenia. Cô ta cũng không biết là đang đùa hay nghiêm chỉnh.
– Đội trưởng yên tâm. Tôi không để cậu ta thoát được.
Chất giọng ngọt lịm pha lẫn chút tinh nghịch của Shelah làm Turan không khỏi rùng mình một đợt. Trong suốt chuyến du hành hôm nay, cô nàng là khó
lường nhất. Nó thậm chí có chút suy nghĩ rằng chính cô ta mới người quan trọng nhất đội Khiên xám này.
– A ha. Đang nghĩ cái gì?
Shelah ngồi bệt bên cạnh, hỏi.
Turan không đáp, đang bận nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
– Hay là để tôi nắn bóp cậu một hồi?
Shelah hỏi ý, lại thấy đối phương khó mà đồng ý, vội bổ sung:
– Tôi dù gì cũng là một y thuật sư hẳn hoi nhé. Mấy vấn đề trị liệu này là vô cùng rành rọt.
Turan cười khì một tiếng. Nó cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại cười, e là vô
thức muốn đánh vỡ sự chú ý ngộ nghĩnh của Shelah đi.
– Đừng động linh tinh. – Turan bảo – Tôi còn rất khỏe.
Shelah nghe vậy, vốn còn muốn cưỡng ép một hồi lại thôi, đổi thành thắc mắc:
– Cậu đang là Thần cấp mấy? Lại rốt cuộc nắm giữ bao nhiều lá bài tẩy chưa lật?
Cô nàng hỏi đây cũng là quá mức trực tiếp, như thể đơn thuần là thói quen vậy. Turan cũng không tiện bắt bẻ, hơi suy nghĩ, đáp:
– 11. Lá bài tẩy, coi như là không đếm xuể đi.
Shelah vậy mà không có kinh ngạc, hay đúng hơn thì vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô ta hiện giờ rõ ràng là làm bộ.
– Nói thế, nếu cậu ngang bằng Thần cấp với chúng tôi, chẳng phải là quét ngang tay liền diệt con quái trùm kia rồi?
“Không thành thật.” Turan thầm đánh giá. Nhưng nó lại không định cáu gắt, chỉ bảo:
– Cô cũng có thể làm tới.
Shelah ngơ mặt ra, vẻ khó hiểu cười nói:
– Không thể nào.
– Giờ thì không thể.
Chỉ gọn một câu như thế, kế đó liền là khoảng lặng đầy xấu hổ giữa hai
người. Hoặc ít nhất là Turan cho rằng chính mình nên biểu thị ra như
vậy.
– Tôi còn có thể mạnh lên?
Shelah cất tiếng, sau cùng vẫn là không nhịn nổi.
– Hứng thú? – Turan nói khích.
Shelah bậm môi, vẻ bực tức. Nói tới, đây cũng là lần đầu tiên Turan thấy vẻ mặt này của cô nàng.
Chợt nghĩ đến gì đó, Turan ngồi dậy, mặt hướng tới đám du hành giả đang loay hoay thu thập phía trước, bảo:
– Tôi… cũng chỉ là may mắn thấy được nhiều hơn mọi người mà thôi.
Từ may mắn được nó phát âm rất nhẹ, đơn giản là không xem trọng.
– Phó đoàn trưởng nói thế nào?
Shelah đột nhiên đổi chủ đề. Turan thật sự là không nắm bắt được mạch suy nghĩ của cô ta.
– Về chuyện gì? – Turan thắc mắc.
– Về chúng tôi. – Shelah nghiêm giọng – Tôi biết cậu có nghe được.
Turan lắc nhẹ đầu. Nó nói là nghe được thì không đúng, nhưng quả là có thể
dựa vào không ít lời của Wyndur, suy đoán thật sâu để cho ra một cái kết luận.
– Tầm mắt của Wyndur rất xa. – Turan cất tiếng – Lời này
nghe có vẻ hoang đường, nhưng đứng sau thúc đẩy cậu ta rất có khả năng
là một Chính thần.
Shelah trố mắt ngạc nhiên. Lần này thì không phải là làm bộ.
– Cũng là trực tiếp thúc đẩy.
Turan nói bổ sung, sợ Shelah hiểu sai hướng.
Shelah ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, bảo:
– Những lời này, cậu đã nói với đội trưởng?
– Không. – Turan đáp ngay – Tại sao?
– Hả? – Shelah thốt – Tại sao?
Cứ thế, hai người nhìn nhau, đều là một mặt không hiểu nổi ý của đối phương.
Đến cùng, vẫn là phải Shelah không nhịn được nói:
– Nếu đã không nói với đội trưởng, sao lại tiết lộ cho tôi biết?
“Còn không phải là do cô hỏi…”
Nghĩ là vậy, Turan lại không định thốt thành lời. Nó đoán có lẽ là do chính
mình diễn giải quá sâu xa câu hỏi của Shelah. Đôi lúc, như thế chỉ phức
tạp hóa vấn đề, lại không chạm được điểm mấu chốt.
– Tôi đã nói, chính mình có thể thấy được nhiều hơn mọi người, bao quát cả cô.
Turan buông một câu mơ mơ hồ hồ, nửa thật nửa giả, nghe như là muốn đánh lạc hướng.
Shelah vậy mà lựa chọn tin tưởng, không có gặng hỏi. Hẳn cũng biết chính mình gặng hỏi không ra.
– Không thành thật.
Giọng nói bất ngờ vang lên gần bên làm Turan thoáng hoảng hốt. Quay sang thì
thấy đó là Tygerio không biết lúc nào đã ngồi chồm hổm bên cạnh.
– Tên này cút đi. – Shelah mắng thẳng, vẻ ghét bỏ.
Hoàn toàn làm ngơ cô nàng vũ công, Tygerio đối với Turan nói:
– Cậu Turan. Tôi không hiểu.
Turan cũng không hiểu. Tên thanh niên tóc vàng cam này tự nhiên đến đây thốt ra mấy lời kì quặc.
Dường như cũng nhận ra chính mình biểu hiện sai lệch, Tygerio vội bảo:
– Thăng Thần cấp cần gấp gáp, mạo hiểm đến thế sao? So với chúng tôi, cậu càng ra dáng liều lĩnh.
– Dựa vào đâu nói như vậy?
Turan hỏi ngược lại, nhưng không có để cho Tygerio trả lời, tiếp tục:
– Tôi sau nhát kiếm vừa rồi vẫn còn có thể chiến đấu tiếp, thậm chí còn dữ đội hơn thế nhiều. Cậu tin tưởng sao?
Tygerio mỉm cười, híp cả mắt.
– Là tôi sai.
Dứt lời liền đứng dậy, quay người bỏ đi. Đây cũng không rõ là nổi giận hay
chỉ đơn thuần nhận sai. Lại nói, chẳng biết cụ thể cậu ta là sai ở điểm
nào.
– Không cần để ý tới tên đó. – Shelah lên tiếng – Cậu ta luôn là như vậy.
“Là như thế nào cơ?” Turan nói thầm, lòng rất muốn hỏi, lại quyết định
không nhiều lời. Đội Khiên xám này suy cho cùng không cần nó nhúng tay
quá sâu.
– A. Quen thuộc.
Chỉ thốt gọn như thế, Turan vươn
người đứng đậy. Nó trông thì thấy tổ đội Athenia đã thu thập gần xong,
hẳn là đến lúc rời đi. Dù sao khi rời khỏi phó bản, nó là vẫn còn việc
phải làm. Thật sự là bận bịu.