Lúc Turan rời quán rượu bà Lylat thì trời đã tối muộn. Bác Balt có
ngỏ ý mời nó ngủ lại một đêm nhưng nó dứt khoát từ chối, bảo rằng còn có việc.
Thực tế, Turan không hề dư dả thời gian. Việc nó nán lại
chỗ quán rượu tới gần hai giờ đồng hồ hoàn toàn vượt qua dự tính ban
đầu. Cũng là không có cách, sự tình của làng Veilr và quán rượu phức tạp hơn nó tưởng.
Turan dạo bước trên con đường vắng, không có vẻ gì
là vội vàng, nhưng tốc độ là không hề chậm. Nó chẳng mấy chốc tìm tới
điểm đến tiếp theo của mình: một nhà trọ ở gần cổng thành phía bắc.
Turan không tới đây để nghỉ lại, mà là có hẹn. Hiện giờ vẫn còn sớm hơn giờ
hẹn chừng vài phút, nhưng không ngoài dự đoán của nó, đối phương đã chờ
sẵn ở đây.
– Cậu là Turan?
Giọng nói hơi trầm, xuất hiện tiếp theo là hình dáng của một người đàn ông trung niên với mái tóc đen lốm đốm bạc.
Turan hơi ngạc nhiên. Nó vừa rồi cảm nhận được mơ hồ sự tồn tại của người đàn ông, nhưng lại không tìm ra được cụ thể sự hiện diện của ông ta là ở
đâu, cứ như thể đã hòa vào trong cảnh vật xung quanh. Nhớ đến, tình
huống này tương tự với khi Turan tới gặp hầu tước Ferrmen lần đầu tiên,
khiến nó trong giây lát nổi lên nghi ngờ.
Nhưng rất nhanh, Turan
loại bỏ đi ý nghĩ linh tinh ấy. Mặt khác, nó cũng vừa kích hoạt kỹ năng
chủ đạo lên người đàn ông, xác định thứ mà ông ta dùng để ẩn mình khác
hoàn toàn với hầu tước Ferrmen.
– Là tôi. – Turan cất tiếng – Ông hẳn là Vrolm?
– Ừm. – người đàn ông đáp, gật nhẹ đầu – Chúng ta đi luôn chứ?
Turan chần chừ trong giây lát. Nó sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’ nên không hề
tồn tại nghi ngờ gì về thân phận đối phương, nhưng đối phương không
giống vậy. Thế mà người đàn ông không nói thêm lời nào đã vội dẫn nó đi, là rất khó hiểu.
Chợt nghĩ tới gì đó, Turan nhẹ giọng hỏi:
– Ông đã theo tôi từ đầu?
Người đàn ông cười nhạt, bảo:
– Không có. Như vậy là rất không tôn trọng cậu.
Có lẽ Turan thật sự đang suy nghĩ lung tung. Lại nói, đối phương đâu có thứ gì để xác định nó là người hẹn gặp đâu.
– Đi thôi.
Cùng với lời đó của Turan, người đàn ông tên Vrolm liền quay người cất bước. Bước chân ông ta mới đầu không nhanh, chừng lo rằng nó theo không kịp,
nhưng chỉ vài giây sau, khi xác định tốc độ của nó không hề chậm như đã
tưởng thì ông ta liền tăng tốc.
Mặc dù hẹn gặp vào ban đêm, cuộc
gặp này lại không có gì cần phải giữ bí mật, nên tâm tình của Turan cũng là rất thoải mái, còn có phần thả lỏng. Vrolm trái ngược, cứ đi được
chừng hơn mười mét liền đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, khiến nó
không khỏi tò mò liệu ông ta có đang mưu tính gì khác không.
Cứ
thế, hai người tìm đến một chiếc xe bán tải đã chờ sẵn ở gần cổng thành
phía bắc. Người cầm lái là một nam thanh niên còn khá trẻ với mái tóc
màu nâu sẫm và gương mặt hơi thô ráp, còn có một vết sẹo khá dài ở bên
lông mày, suýt nữa thì vào mắt. Cậu ta gặp Turan chỉ nhìn một cái để
nhận biết, xong thì quay sang Vrolm, cũng là chẳng nói lời nào.
– Phát tín hiệu đi.
Vrolm lên tiếng, lại ra ý mời Turan. Nó cũng không có thắc mắc cái gì, cứ thế lên xe. Người đàn ông bận bịu thêm một lúc mới vào ngồi ở ghế bên cạnh, chiếc xe sau đó vài giây liền lăn bánh.
Suốt đoạn đường tiếp
theo, không một ai nói lời nào, tới tận khi cả ba nhẹ nhàng rời khỏi
thành Yeit gần cây số thì Vrolm mới cất tiếng:
– Cậu rất tin tưởng chúng tôi?
Turan hơi nhướn mày, hỏi lại:
– Câu đó phải là của tôi mới đúng. Ông, dám chắc rằng tôi là người ông cần tìm?
Người đàn ông nghe vậy thì bật cười vài tiếng. Đó là những tiếng cười gượng
gạo, như là đang cố làm dịu bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
– Thật ra thì tới bây giờ tôi mới dám xác định cậu đúng là cậu Turan mà
cậu Wyndur nhắc tới. Nói trở lại, ở chỗ quán trọ vẫn còn có người đang
chờ, phòng trường hợp cậu đây là tên giả mạo và người thật tìm tới.
“Phiền phức như vậy?” Turan mắng thầm một câu, trên mặt lại hiện lên nụ cười
mỉm thay cho lời đáp. Nó không cho rằng cách của Vrolm là tệ, nhưng xét
tình huống thực tế thì chẳng có tên nào dám chọc vào mấy thế lực lớn như quân đoàn Ungreilt cả, còn chưa tính tới chuyện chẳng nhận được lợi ích gì, chỉ tổ rước khổ vào thân.
– Thời gian có chút gấp rút, –
người đàn ông nói – nhưng cậu không phiền cho tôi hỏi vì sao lại nhắm
tới một phó bản cấp cao, lại còn là phẩm chất không hề thấp?
Turan nhìn thấy được trong ánh mắt của người đàn ông sự nghi ngờ cùng dò xét, giống hệt như lần nó đến gặp Cornel, người nắm quyền đội ngũ đã đối đầu với quân đội của vua yêu tinh cách đây không lâu. Họ không có ý xúc
phạm hay truy vấn gì, chỉ đơn thuần tìm kiếm thứ gì đó ở nó để có thể
thuyết phục bản thân mình tin tưởng. Dù sao thì chính phó đoàn trưởng đã ra lệnh, trong lòng có nghi hoặc thì cũng phải thực hiện.
– Wyndur không có giải thích sao? – Turan thắc mắc.
– Không có hỏi. – Vrolm cười bảo – Đây chỉ là sự tò mò của tôi thôi.
Turan thầm thở dài một hơi. Nó không phải không muốn trả lời người đàn ông,
mà là lo rằng dù mình có thành thật trả lời cũng không khiến ông ta tin
tưởng được. Mấu chốt suy đến cùng vẫn là do mối quan hệ của nó với
Wyndur rất khó giải thích bằng lời, càng không thể dễ dàng tiết lộ.
Kì thực, Turan không nhất định phải giải thích hay khiến Vrolm tin tưởng
mình. Việc nó cần làm chỉ là đi theo tổ đội của ông ta, tham gia càn
quét phó bản, cố gắng kết liễu nhiều con quái nhất có thể là xong. Ngược lại, ông ta cũng chỉ cần làm công việc bản thân vẫn luôn làm trong phó
bản, hơi chú ý một chút an toàn của nó mà thôi.
“Chẳng lẽ ông ta
sợ mình giở trò khiến cả tổ đội bị mất mạng hết?” Turan chợt nghĩ, lại
lập tức bác bỏ. Phó bản mà nó sắp tham gia càn quét không hề khó khăn
như thế, cả chuyến du hành chỉ như một cuộc đi dạo ban đêm. Dù sao thì
mai nó vẫn cần phải đón Yeatra đến thành Tailor để gặp ông lão Gaterylt.
Sau một hồi suy nghĩ mà không đạt được kết quả gì, Turan đành thẳng thắn đáp:
– Tôi chỉ muốn mau chóng thăng Thần cấp thôi. Ông cũng biết là những gì
kiếm được từ phó bản vẫn thuộc về mọi người mà, phải không?
– Đó
là tất nhiên. – Vrolm nói – Nhưng cậu hẳn cũng biết là tổ đội dưới quyền các quân đoàn không thường làm chuyện như thế với người ngoài… Nếu
không muốn nói là không bao giờ.
Turan mỉm cười. Nó đoán là chính
mình đã hiểu vì sao có cuộc đối thoại này. Tổ đội của Vrolm hẳn còn đang gánh nhiều công việc khác trên vai, càng có mục tiêu cần phấn đấu đạt
tới, giờ lại bị phó đoàn trưởng bắt ngừng lại mà làm việc cho nó, không
tránh khỏi sinh ra bất mãn.
Thật lòng mà nói thì Turan không đặt
nặng cuộc càn quét sắp tới. Nó hiện tại đã đột phá giới hạn Thần cấp 10
rồi, đến đây cốt yếu để trấn an Wyndur, khiến cậu ta dẹp bỏ lo lắng rằng quan hệ với nó nảy sinh vấn đề, từ đó an tâm chăm sóc tốt cho Lily mà
thôi.
Tất nhiên, Turan vẫn cần tham gia càn quét những phó bản cấp cao để bản thân có thể sớm đạt Thần cấp 15, nhưng đó là chuyện sau này, cũng cần nó lên kế hoạch cụ thể với sự góp mặt của mấy người đồng đội
của mình.
– Cần. Nhất định là cần. Ý tôi là, tôi không có ý than trách gì cậu, thật sự.
– Ha ha. Tôi tin ông. – Turan cười bảo.
Cứ thế, cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc. Vrolm không tiện nói thêm cái gì,
Turan lại chẳng muốn dò hỏi ông ta câu nào. Nó đến cả nội dung cụ thể
cuộc càn quét đêm nay cũng là không biết, nhưng thực chẳng quan tâm
nhiều. Dù sao thì có quan tâm cũng chẳng giúp được bao nhiêu, càng chẳng muốn giúp, vì sẽ làm lộ thực lực bản thân.
Lúc này, người thanh niên cầm lái bỗng lên tiếng:
– Cậu có mạnh không?
Turan nghe được từ giọng nói một chút vẻ thách thức. Cậu ta hoặc là không ưa
được thái độ của nó, hoặc là chỉ đơn giản thật lòng muốn đấu với nó một
trận.
Nhưng Turan không có điên. Đối phương là du hành giả Thần
cấp 15, dàn kỹ năng càng không thể xem nhẹ, tất nhiên là nòng cốt của tổ đội này. Nó giờ chỉ mới Thần cấp 11, mạo hiểm đấu với cậu ta vốn chẳng
được lợi, phần thắng lại là vô cùng ít.
– Không mạnh. – Turan đáp – Nếu mạnh, tôi đâu cần nhờ mọi người giúp đỡ chứ.
– Nhờ giúp đỡ…
Nam thanh niên lẩm bẩm, lại cười khẩy một tiếng. Rõ ràng là cố tình châm chọc.
Turan không để bụng. Nó đã từng chịu đựng qua rất nhiều thái độ như này, càng là tồi tệ và xấu xa hơn nữa. Có những chuyện, dùng hành động và kết quả để cho đối phương thấy mới là điều đúng đắn nhất. Hoặc là, chỉ đơn giản xem thường chấp nhặt với người ta.