Tiffia sau đấy để cho Solr trở lại quả cầu đen. Cô đang định thử tiếp
năng lực của ba tinh linh còn lại thì mèo Jorz về tới. Ông ta trước hết
là nhìn Tiffia chằm chằm, mày nhăn thật sâu, rõ là đang tập trung suy
nghĩ.
– Cho ta xem.
Mèo Jorz cất tiếng, hất nhẹ cằm về phía quả cầu.
Tiffia không có gì lo ngại, chỉ là có chút không hiểu phản ứng của ông ta. Đưa quả cầu tới, cô nhịn không được hỏi:
– Thế nào?
Mèo Jorz không đáp, cứ thế lặng im săm soi quả cầu. Mất hẳn một lúc lâu ông ta mới kiểm tra xong, đối với Tiffia nói:
– Cô có làm đúng theo những lời ta dặn?
Tiffia nghe được từ mèo Jorz sự nghi ngờ nào đó. Dù vậy, cô vẫn là thản nhiên đáp:
– Là y theo lời ông.
– Hừm…
Mèo Jorz trầm ngâm một hồi, đưa quả cầu trở lại cho Tiffia, bảo:
– Xem ra đây là đặc tính của một tinh linh thuật sư sở hữu cùng lúc nhiều tinh linh.
– Là tốt hay xấu? – Tiffia hơi lo lắng hỏi.
– Có tốt mà cũng có xấu.
Mèo Jorz đáp, quay đi, bay tới chỗ cái bàn gãy đôi, xem xét một hồi mới nói tiếp:
– Cô đã thử qua sức mạnh của những tinh linh nào rồi?
– Có Jaar, Kalr và Solr. Cũng là vừa mới đây thôi.
Tiffia thành thật đáp. Cô giờ mong nhất là mèo Jorz không có lại phủ định
thành quả của mình, bắt cô lần nữa tìm phương pháp khác kết nối tới tinh linh.
Mèo Jorz nhíu mày, hơi suy nghĩ một hồi, bảo:
– Vậy là còn chưa có thử qua Mesir, Toar và Yher?
Mesir là thanh kiếm, Toar là bàn tay có cánh, Yher là nhãn cầu. Tiffia không
rõ lắm tại sao mèo Jorz lại hỏi một câu mà rõ ràng có thể dùng phương
pháp loại trừ để suy ra được.
– Phải. Có vấn đề gì sao? – Tiffia thắc mắc.
– Hừm. Gọi là vấn đề thì cũng không đúng. – mèo Jorz đáp – Ta chỉ tò mò
không biết ba tinh linh đó có chịu cho cô mượn sức mạnh hay không thôi.
Tiffia nghe vậy, vừa định thử luôn tại chỗ thì mèo Jorz đã ra ý can ngăn, vội nói tiếp:
– Đừng gấp. Các tinh linh cùng ký kết giao kèo với cô, không có nghĩa là
chúng hòa thuận với nhau. Cô vừa mới sử dụng năng lực của ba tinh linh
trước đó không lâu, trong thời gian ngắn vẫn là đừng nghĩ tới đám tinh
linh khác sẽ tốt hơn.
Tiffia cảm thấy lời mèo Jorz rất có lý, nhưng đồng thời lại thấy có gì đó không phù hợp lắm.
– Được rồi. – mèo Jorz lên tiếng – Ta tin cô đã có đủ tự tin tiến vào chỗ bí mật. Nên là ngày mai liền đi. Thời gian tùy cô chọn.
Tiffia gật nhẹ đầu, rất nhanh làm ra lựa chọn.
Sáng hôm sau, sương vừa tan thì Tiffia liền rời khỏi căn nhà gỗ. Trên đường
đi, cô thu hút không ít ánh mắt. Đây cũng là không tránh khỏi, vì giờ cô là đang hướng tới căn nhà gỗ ở trung tâm của tộc, bên cạnh lại có một
linh thú bay theo, là rất bắt mắt.
Đến trước căn nhà gỗ, Tiffia
thấy vua yêu tinh và hai vị trưởng lão đã đứng đợi sẵn. Họ hẳn là chỉ
mới nhận được tin cô tìm tới đây mà thôi. Nếu là biết trước từ sớm, tin
chắc sẽ là cả một đoàn người đến đón cô từ cách hơn trăm mét.
Kì
thực, không phải Tiffia có địa vị lớn lao gì. Cái mà họ dành sự kính
trọng cho không phải là cô mà là quyền tiến vào chỗ bí mật.
Lại
nói, Tiffia là không nhất định phải đến đây. Vật xác minh thân phận,
cũng là chìa khóa vào chỗ bí mật cô đã nắm trong tay, có thể tùy ý tiến
đến. Cô gặp họ, chỉ đơn thuần cho cái thông báo, cũng là thể hiện sự
kính trọng nhất định tới những người điều hành tộc.
– Chuẩn bị xong rồi?
Vua yêu tinh bước lên trước, cất tiếng hỏi. Dáng vẻ ông ta thể hiện sự uy
nghiêm nên có của một vị vua, trong ánh mắt lại chứa đầy sự mong chờ.
– Phải. – Tiffia gật nhẹ đầu đáp – Xong việc, tôi không chắc sẽ trở lại đây.
Vua yêu tinh ánh mắt thoáng qua một chút tiếc nuối, lại bảo:
– Không tệ. Cầu mong đức Chính thần Realm che chở cho cô.
Lần này, Tiffia không đáp lời. Cô chỉ là nhìn chăm chú vua yêu tinh một
lát, xác nhận ông ta không có định nói thêm gì nữa thì quay người rời
đi.
Lối vào nơi bí mật là một vách núi dựng đứng nằm cách đây hơn
hai trăm cây số về phía đông. Vì để đảm bảo an toàn, Tiffia chỉ có thể
lần theo con đường được vẽ sẵn bởi người trong tộc, giúp tránh né những
bãi quái mạnh. Đổi lại, khoảng cách mà chỉ trong ngày nên đến được, cô
đến tối còn đi chưa được một nửa đường.
Không có cách. Cái gọi là
con đường, kì thực chỉ là được vẽ trên bản đồ, còn thực tế thì không ít
gập ghềnh và các chướng ngại vật, khiến Tiffia dù đã cố hết sức trên
chiếc xe đạp địa hình vẫn là không đi nhanh được. Nghĩ tới, cô thật có
chút hối tiếc vì đã làm ngơ con thú cưỡi được vua yêu tinh chuẩn bị sẵn
cho mình.
– Muốn không dùng sức mạnh tinh linh?
Người lên tiếng là mèo Jorz. Ông ta suốt đoạn đường là bám ở bên vai Tiffia, nhưng vẫn là trông rất chật vật.
– Tôi tưởng ông không muốn tôi hao tổn năng lượng tinh linh.
Tiffia hơi nhướn mày bảo.
– Tình huống không giống. – mèo Jorz vội nói – Cô bây giờ tiết kiệm
năng lượng tinh linh thì sẽ hao tổn thêm thể lực và tinh thần. Còn nữa,
đêm xuống, không chắc đoạn đường đi sẽ vẫn an toàn đâu.
Tiffia ngẫm nghĩ một hồi, hỏi:
– Nếu vậy nghỉ lại một đêm thì sao?
Mèo Jorz ngẩn ra, lộ vẻ suy tư. Lát sau, ông ta lên tiếng:
– Này thông minh nha!
Tiffia nghe vậy hơi nhăn mặt, bĩu môi:
– Chứ chẳng phải do ông ham tới chỗ bí mật sớm à?
– Chính là. – mèo Jorz nói ngay – Vậy nên chúng ta tiếp tục di chuyển thôi.
– Thật sự? – Tiffia thốt, vẻ khó mà tin được.
– Phải. – mèo Jorz đinh ninh – Cũng đừng nghĩ tiết kiệm năng lượng tinh
linh nữa. Có ta ở đây, không khiến cô chịu thiệt trong chỗ bí mật đâu.
Tiffia lộ vẻ lưỡng lự. Cô kì thực đối với việc nghỉ lại đêm nay cũng không quá an tâm. Nơi đây dù còn nằm trong địa phận thuộc sự quản lý của tộc yêu
tinh, vẫn là không tránh khỏi có sự xâm phạm của các du hành giả đến từ
bên ngoài. Lại nói, về đêm, những con quái nguy hiểm sẽ xuất hiện. Cô
đối với chuyện du hành còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm, không dám mạo
hiểm.
– Được.
Tiffia dứt khoát nói một tiếng, sau đó liền
cầm lên quả cầu đen, gọi tới Kalr. Con sói tím vừa xuất hiện, còn chưa
lộ rõ hình dạng đã theo ý cô nhập vào trong đôi chân.
– Thuần thục như vậy?
Mèo Jorz thốt, lộ vẻ ngạc nhiên.
Tiffia ngỡ thế là bình thường, cũng không có nói thêm cái gì. Cô gấp chiếc xe
đạp lại, cất vào túi trữ vật, xong cứ thế ôm lấy mèo Jorz lao về trước.
Năng lực của Kalr giúp Tiffia đi như là lướt, cả người nhẹ nhàng. Khác với
lần chạy khỏi vua yêu tinh, cô bây giờ bình tĩnh hơn, vận dụng sức mạnh
một cách đúng đắn, càng không có chạy loạn nên thể lực chịu hao tổn rất
ít. Đổi lại, tốc độ là có phần chậm hơn, cũng may là không quá nhiều.
Gần nửa đêm, Tiffia ôm lấy mèo Jorz cuối cùng cũng tiếp cận điểm đến. Cô
ngừng lại năng lực của Kalr, để cho hắn ta trở lại quả cầu đen xong mới
yên tâm đến bên cạnh một thân cây, chống tay, ho khan liên tục, gần như
nôn ọe.
Trong lúc di chuyển, Tiffia đã cảm nhận được cơ thể của
mình tới giới hạn rồi, nhưng vì chỉ còn cách điểm đến không xa, cô mới
cố thêm, để giờ phải trả giá. Đầu cô choáng váng, cảnh tượng xung quanh
nhòe đi, lại có cảm giác mọi thứ như đang quay cuồng theo nhịp điệu nào
đấy.
Rất may là Tiffia cũng không có gục. Mèo Jorz bay tới, vẽ vời gì đó trước mặt cô, vậy mà lại khiến cô cảm giác khá hơn rất nhiều.
– Lần đầu tiên bị suy kiệt tinh thần, cảm giác như thế nào?
Giọng mèo Jorz pha chút bông đùa làm Tiffia không khỏi phát bực, nhưng vì
trạng thái còn chưa ổn định, cô ráng nhịn một lúc. Lát sau, cô lại không có bực tức nữa, thay vào đó là thắc mắc:
– Suy kiệt tinh thần? Tại sao?
– Là vì tinh thần tiêu hao quá độ chứ còn gì.
Mèo Jorz vẻ đừa cợt đáp, lại trông thấy cái trừng mắt của Tiffia, vội nói:
– Này… Kì thực, tinh linh là tồn tại lấy chủ là linh, phụ là tinh thần.
Cô dẫn chúng tới đây bằng hồn, lại cần dùng tinh thần để móc nối. Nếu là tình huống thực tế, cô phải chịu cả hai trạng thái xấu là suy kiệt tinh thần và hồn kiệt quệ. Tuy nhiên, lượng hồn lượng mà cô sở hữu, có vẻ
như là hơi nhiều.
– Hồn lượng?
Tiffia thốt, chợt nghĩ tới gì đó, gắt:
– Trước tới giờ sao ông không nói cho tôi những kiến thức này. Suốt nửa tháng qua ông lo làm cái gì chứ!?
Mèo Jorz lộ vẻ hốt hoảng, bối rối một hồi mới bảo:
– Còn chẳng phải lo tính toán thiệt hơn những cách giúp cô nắm giữ sức mạnh của đám tinh linh sao? Phải. Chính là như thế.
Tiffia xì một tiếng. Cô tất nhiên còn rất bực, nhưng xét thấy đã là nửa đêm,
cũng đã đến nơi rồi, quay sang tập trung vào chuyện chính.
Vách
núi dựng đứng ở trước mặt Tiffia chỉ cao chừng hơn trăm mét. Trông vào,
ít ai có thể nghĩ rằng lại chính là lối vào chỗ bí mật của tộc yêu tinh.
Nơi đây nói dễ tìm đúng là dễ, nhưng nói khó cũng thực là khó. Dễ là vì chỉ cần biết vị trí là có thể tìm tới. Khó là vì nếu không nắm giữ chìa
khóa vào chỗ bí mật, càng không phải tộc yêu tinh thì sẽ không nhìn thấy vách núi mà chỉ đi loanh quanh, cuối cùng quay trở về chỗ cũ, thậm chí
còn sẽ ngỡ rằng cả khu vực chỉ có cây cỏ hoa lá chứ chẳng có vách núi
nào. Đây ắt hẳn là sự bảo hộ của đức Chính thần Realm dành cho tộc.
Tiffia bước tới trước vách núi, cách chỉ chừng một mét. Dưới ánh đèn màu vàng
cam từ chiếc đèn pin, cô bắt đầu săm soi tìm kiếm. Chẳng mất quá lâu, cô liền phát hiện ở chỗ vách núi cách mặt đất hai tấc có vẽ lên rất nhiều
những hoa văn kì lạ. Cô nhìn chúng có chút quen mắt, lại không nhớ được
đã thấy qua ở đâu.
Tiffia sau đó lấy ra một chiếc đĩa bạc trông có hơi cũ kỹ, nhiều chỗ giống như vì nóng quá mà chảy ra, làm thành xấu
xí. Mới nhìn vào, thật khó mà nghĩ được đây là vật vô cùng quý giá với
tộc yêu tinh, có thể khiến tộc không tiếc dùng một khối tài sản khổng lồ để đổi về.
Chính là chìa khóa vào chỗ bí mật.
Tiffia hít
sâu một hơi, ướm chiếc đĩa vào giữa những hoa văn trên vách núi, cũng là nơi có hoa văn hình tròn khớp với kích thước chiếc đĩa.
Ngay khi
chiếc đĩa chạm tới hoa văn kia, nó khẽ rung lên, sau đó liền tan biến
thành những đốm sáng li ti. Tiffia trong khoảnh khắc thấy được những đốm sáng đó bám vào đám hoa văn, nhưng rồi khung cảnh xung quanh đột ngột
biến hết thành màu trắng, đến chói lòa.