Hình như bởi vì ngày đó ở trên xe ngựa Tô Nhất Nhu quyến rũ Vũ Văn Tịch, vì vậy xe ngựa play vẫn luôn không dừng lại, cho dù là ăn cơm hay giải
quyết vấn đề sinh lý hai người cũng gắn liền, quả thực chính là không
biết xấu hổ.
Ngay cả lúc đoàn người bọn họ đã tiến vào kinh thành phồn hoa, tiếng rao bán hàng ở ngay bên tai bọn họ, màn cửa sổ nhẹ nhàng bay lên là có thể
nhìn thấy bọn họ nhưng hai người vẫn làm theo ý mình như cũ, thậm chí
còn càng thêm mãnh liệt.
Tất cả các loại tư thế đều được Vũ Văn Tịch dùng hết trên xe ngựa, còn
vừa đâm vào vừa hỏi Tô Nhất Nhu, xuân cung đồ hắn học dùng có được
không, sau đó bắn tinh dịch vào trong bụng Tô Nhất Nhu, còn không cho
phép nàng lấy ra.
Chờ đến lúc xuống xe, Tô Nhất Nhu sống chết muốn chính mình xuống xe
ngựa, phải biết rằng người xa phu kia vẫn luôn không dám nhìn bọn họ, da mặt Tô Nhất Nhu có dày cũng cảm thấy ngại ngùng. Nhưng thật vất vả mới
nhảy xuống xe ngựa được, mới đi được hai bước chân đã mềm, trực tiếp bị
Vũ Văn Tịch bế lên.
Thằng nhãi này Vũ Văn Tịch còn ác nhân trước cáo trạng: “Rõ ràng chính mình đi không được cần gì phải cố chống!”
Tô Nhất Nhu trừng mắt hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vì ngươi ta mới yếu như vậy sao!”
Phải biết rằng nàng ở trên xe ngựa bị làm đã vài ngày. Lúc nào cũng
trước khi xuống xe ngựa một khắc, nàng đau khổ cầu xin nam nhân mới bắn
nhưng không nghĩ tới nam nhân đã sớm chuẩn bị một cái nút chai, chặn
tinh dịch ở trong bụng nàng như cũ, hiện tại toàn thân nàng không có chỗ nào còn lành lạnh, người này thật sự cực kỳ đáng giận.
Vũ Văn Tịch thấp thấp cười, tràn đầy thoả mãn nói: “Chính là Nhu Nhi nói muốn báo đáp ta trước.”
Không nói cái này Tô Nhất Nhu còn nghĩ không ra, bị làm mấy ngày như
vậy, nam nhân này còn chưa nói cho nàng biết đáp án kia, nàng càng nghĩ
càng bất mãn, xoay đầu không để ý tới nam nhân nữa.
Khi bọn họ nói chuyện cũng đã tiến vào trong viện, cho dù viện nhỏ, nam
nhân cũng sắp xếp gọn gàng, bọn họ chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút đã
có người dọn xong cơm canh nóng hầm hập.
Vũ Văn Tịch nhìn tiểu nữ nhân còn đang giận dỗi không để ý tới hắn, thấp giọng phân phó hai câu với tùy tùng đứng bên cạnh, sau đó gắp cho Tô
Nhất Nhu một ít đồ ăn: “Đợi lát nữa thấy một người, nàng sẽ biết vì sao
Tưởng Hổ sẽ vứt bỏ hổ phù.”
Tô Nhất Nhu hơi ngừng lại, chớp đôi mắt một chút vẫn ngoan ngoãn ăn xong.
Nàng mới không phải nữ nhân dễ dỗ như vậy đâu!
Bên trong phòng khách có một nữ nhân đang quỳ, nếu Tô Nhất Nhu gặp qua
Tưởng Hổ nói không chừng sẽ thấy chấn động, bởi vì này quả thực chính là Đại tướng quân phiên bản nữ nhân.
Nữ nhân kia mày rậm mắt to, da thịt màu mật ong toát ra anh khí nồng
đậm, cho dù cụp mi rũ mắt, quỳ trên mặt đất cũng có thể cảm nhận được
dáng người cao lớn không thua nam nhân của nàng.
Ánh mắt Tô Nhất Nhu liên tiếp nhìn về phía nàng ta, cho dù đời trước
nàng lên chiến trường giết địch cũng không luyện ra dáng người tốt như
vậy, thật sự quá hâm mộ.
Vũ Văn Tịch ho mạnh một cái, nói chuyện với nữ tử đang quỳ trên mặt đất không khỏi có chút bất