Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 81


trướctiếp

Hàn Lệ ngậm cái bánh bao nóng hổi đi trong đám người nhộn nhịp, cúi đầu nói giọng mơ hồ không rõ với cái điện thoại.

Thần thái và cử chỉ rất giống con trai ngốc của gia đình bản địa.

Mắt Lộ Tinh Minh lóe lên vẻ do dự, lúc đang nghĩ có nên qua đó chào hỏi không thì Hàn Lệ bất chợt ngẩng đầu nhìn sang.

Tầm mắt hai đứa va vào nhau, rơi vào giằng co.

Qua năm giây, Hàn Lệ há miệng thật to để nhét miếng bánh bao còn lại vào miệng, sau khi lau hết ngón tay vào quần áo thì cậu ấy đi nhanh đến hỏi “Ê, chó Lộ, mày cũng ở đây à?”

Lộ Tinh Minh đảo qua cái môi dính đầy dầu mỡ của cậu ấy, im lặng không nói gì mà thu ánh mắt về, tiếp tục đi về phía trước như chưa từng nhìn thấy cậu ấy.

“Có phải mày cũng đi tìm Hàn Vân Tri không đó?”

“Thế thì lạ thật, hai đứa mình hẳn là bay cùng một chuyến, mà sao tao không gặp mày?”

“Hàn Chúc Chúc bảo tao đổi sang xe để đến thị trấn, nhưng tao quên chuyến số mấy rồi, mày nhớ không?”

Cậu ấy líu lo không ngừng, Lộ Tinh Minh nghe đến mức tai mọc kén, vốn đã bực bội giờ lại mất cả kiên nhẫn.

“Ngậm mồm vào.”

Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được mà phát cáu.

Ánh mắt Lộ Tinh Minh là vẻ thâm trầm “Nói nữa coi chừng tao tẩn mày đấy.”

“…” Không nhớ thì nói không nhớ, dữ cái gì mà dữ.

Hàn Lệ bĩu môi, đút tay vào túi, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi theo Lộ Tinh Minh vào bến xe.

Hàn Lệ nhìn ra Lộ Tinh Minh đang buồn bực không vui vì chuyện Vân Tri bỏ đi, nên cậu ấy thức thời không tìm Lộ Tinh Minh gây chuyện giống trước giờ nữa. Cả đoạn đường cậu ấy yên tĩnh như như gà, rắm cũng không dám thả nhiều thêm một cái.

Tận đến khi bắt đầu lên núi Hoài Nguyệt, Hàn Lệ mới oán giận “Đây là là nơi khỉ ho cò gáy gì vậy? Vị thiên tài nào lại muốn xây chùa ở đây nhỉ.”

Đường vừa trơn vừa lầy lội, mới đi được mấy bước mà Hàn Lệ đã bắt đầu thở dốc.

“Chẳng trách thể lực của Hàn Vân Tri lại tốt như vậy, nếu ngày nào tao cũng leo núi kiểu này, thì tao cũng khỏe như trâu thôi.”

Nghĩ đến sức lực như con nghé con của cô út, Hàn Lệ không khỏi cảm thán.

Lộ Tinh Minh vẫn luôn trầm mặc.

Hai đứa leo núi hơn một tiếng, rốt cuộc cũng đến chùa Thanh Tâm.

Nhìn ngôi chùa rách nát trước mắt, Hàn Lệ nghiến răng nghiến lợi “Cô lại không rên một tiếng đã chạy về đây, để xem lát nữa tôi xử lý cô thế nào.”

Nói thì nói vậy, nhưng Hàn Lệ càng muốn thấy cô bé khỏe mạnh hơn.

Cổng không khóa, Lộ Tinh Minh đẩy cổng đi vào.

Sân chính không lớn lắm, có mấy gốc cây già sừng sững bên cạnh bức tường thấp. Lớp tuyết dày nặng đọng trên đó gần như muốn trĩu cả cành xuống, mấy căn phòng trong sân bao gồm cả phật đường đều bị khóa.

Hai đứa lại đi vào sân sau, trong sân có một giếng nước, thùng gỗ ngã chổng vó lăn lóc ở một bên, bên cạnh là giàn nho héo rũ, vào mùa đông càng lộ ra vẻ thê lương.

Tình cảnh hoang vắng trước mắt khiến lòng Lộ Tinh Minh dâng lên dự cảm không tốt.

Cậu thu lại cảm xúc, một bước để lại một dấu chân mà đi đến trước cửa phòng.

Trên cửa treo ổ khóa bị hư, Lộ Tinh Minh mím môi, gỡ khoá xuống rồi đẩy cửa đi vào.

Trong phòng lạnh lạnh lẽo lẽo, trống không, chỉ còn vài món đồ dùng trong nhà cũ nát là im lặng nằm đó.

Lộ Tinh Minh đi vào buồng trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ảnh chụp treo trên vách tường.

Cô bé trong ảnh khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, mặc tăng bào nhỏ đứng bên một vị sư phụ có gương mặt hiền từ. Nụ cười cô rực rỡ, ánh sáng trong mắt sáng như nắng ấm.

Rõ ràng cô cười trông đơn thuần và đẹp đẽ như vậy, nhưng giờ phút này nó lại giống như dao nhỏ đâm vào tim Lộ Tinh Minh sinh đau.

“Lộ Tinh Minh, ở đây có thư, hình như là viết cho mày đấy.”

Hàn Lệ cũng hiểu là Vân Tri đã đi rồi, ngữ khí trầm xuống, ánh mắt khó nén được vẻ cô đơn.

Lộ Tinh Minh nhận lấy phong thư, ngoài phong bì là chữ viết thanh tú của con gái [ Gửi Lộ Tinh Minh. ]

Hình như cô cũng đoán được là Lộ Tinh Minh sẽ đến đây tìm cô.

Lộ Tinh Minh chậm chạp ngồi vào ghế, mở thư ra.

[ Gửi thí chủ:

Em biết anh sẽ đến tìm em, nhưng khi anh nhìn thấy bức thư này thì em đã đi xuống phía Nam xa xôi rồi, đi cùng sư phụ em.

Thời tiết rét lạnh, thí chủ phải mặc quần len em tặng vào, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh nhé; nếu không cẩn thận mà để bị ốm, thì hãy lấy thuốc cảm ở ngăn kéo thứ ba trên bàn học của anh ấy; miệng vết thương của Thất Mã chắc đã đỡ rồi anh nhỉ? Mấy em ấy thích phá phách, nên cần anh vất vả trông nom mấy em ấy nhiều hơn; em đi vội nên không kịp chào tạm biệt ông Lý, nhưng em tin anh nhất định sẽ thay em nói lời tạm biệt đúng không anh? Cuối cùng còn phải nhờ anh quan tâm Hàn Lệ nhiều hơn, đừng cho cậu ấy nói tục, đánh nhau, mà phải chăm chỉ học hành mới là chuyện đúng đắn.

Em biết, có lẽ em lại làm phiền anh rồi. ]

Đọc đến đây, Lộ Tinh Minh xùy khẽ một tiếng.

Đúng là phiền.

Phiền lắm.

Khi nào về cậu sẽ cho hai con chó vào nồi hầm, lại tẩn luôn Hàn Lệ.

Cô dễ dàng đi thẳng một mạch, để lại cậu làm lao động miễn phí, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế nhỉ?

Nhưng khi đọc đến đoạn dưới, toàn bộ oán hận của Lộ Tinh Minh đều hóa thành đau lòng và đắng chát.

[ Em hay ngại, có rất nhiều lời không dám nói ra trước mặt anh. Thật ra có nhiều khi là em cố ý làm phiền anh đó, bởi vì em muốn thí chủ chú ý đến em thôi.

Không phải em cố ý không từ mà biệt, chỉ là vì sư phụ bị bệnh.

Ông nuôi dạy em từ lúc em mới sinh; nên khi rời đi em muốn ở bên ông.

Anh yên tâm nhé, em sẽ không khóc đâu. Nếu thật sự nhịn không được mà khóc, thì đã có Tinh Tinh ở bên em rồi, chính là bé thỏ anh để lại cho em đó. Em vẫn luôn mang nó theo người, giống như có anh đang ở bên em vậy.

Em rồi sẽ trưởng thành, sẽ kiên cường, sẽ trở nên đủ ưu tú để về bên cạnh anh. Trong khoảng thời gian này, thí chủ cũng phải học tập thật tốt nhé, cố gắng hoàn thành ước mơ của anh. Trước giờ em vẫn luôn tin anh chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, bất kể việc gì cũng không thể khiến anh gục ngã được.

Dù đường có dài đằng đẵng, thì lòng em vẫn vương vấn anh.

Vân Tri. ]

Trên giấy có mấy giọt nước mắt đã khô, khiến chữ viết bị nhòe mấy chỗ.

Lúc viết bức thư này chắc cô đã khóc nhiều lắm.

Yếu hầu của Lộ Tinh Minh nhấp nhô, cụp hàng mi dài xuống để che đi đuôi mắt đã đỏ.

“Này, cô ấy nói gì vậy?”

Giọng của Hàn Lệ khiến Lộ Tinh Minh giật mình hoàn hồn.

Cậu thở sâu, lau đi nước mắt trên khóe mắt bằng vẻ mặt không đổi. Cậu gấp phong thư lại thật cẩn thận rồi đặt vào ngăn trên cùng của ba lô, sau đó xoay người đi ra cửa.

Hàn Lệ ngẩn ra, sốt ruột đuổi theo “Tao nói chuyện với mày đó, Hàn Vân Tri không nói cô ấy muốn đi đâu sao?”

“Không.”

“Đúng rồi đúng rồi, cho mày xem cái này nè.”

Hàn Lệ đột nhiên rút một tấm ảnh cũ từ trong túi ra rồi đưa qua, hớn hở nói “Đây hình như là cô út ngốc khi còn nhỏ đó, đáng yêu ghê ~”

Lộ Tinh Minh vốn đang thờ ơ nhưng khi nghe được câu này thì lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Trên tay Hàn Lệ là ảnh chụp lúc Vân Tri ba tuổi.

Cô bé tròn tròn trắng nõn mặc bộ tăng bào nhỏ, đầu trọc không có tóc, đang quỳ trên một chiếc đệm nho nhỏ ngủ gà ngủ gật. Trước mặt cô là cái mõ, cây gậy gỗ nhỏ như muốn rơi khỏi tay.

Thật sự rất đáng yêu.

Khiến tim người ta tan ra.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng chọt chọt lên khuôn mặt tròn vo của cô nhóc trên tấm ảnh, vẻ mặt càng tĩnh mịch.

“Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì tao…”

Hàn Lệ vừa định lấy ảnh chụp về thì Lộ Tinh Minh đột nhiên tránh khỏi tay cậu ấy, rồi kẹp ảnh vào trong ví tiền một cách quang minh chính đại.

Hàn Lệ “?”

Lộ Tinh Minh vờ như không phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của Hàn Lệ. Mắt cậu nhìn thẳng, bước nhanh ra sân.

“Ê… nè, mày có biết xấu hổ không thế Lộ Tinh Minh?! Đó là ảnh của cô bố mày đấy!”

Lộ Tinh Minh cất kỹ ví tiền, sợ bị Hàn Lệ cướp lại.

Hàn Lệ vò vò tóc, từ bỏ việc tranh cướp mà hỏi với giọng lười biếng “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Cậu nói “Về nhà học bài.” Tạm dừng, rồi uy hiếp, “Mày đi với tao, học không giỏi tao tẩn chết mày.”

Hàn Lệ ngơ ra “Hả?”

“Thi đại học.” Lộ Tinh Minh lại tạm dừng, rồi tiếp tục uy hiếp, “Thi không đậu sẽ tẩn chết mày.”

Dù sao cũng là “cháu” của vợ tương lai, nên dù không tình nguyện, cậu cũng phải cố gắng quan tâm thằng cháu duy nhất của bọn cậu.

Hàn Lệ nhíu mày, cái gì với cái gì đây? Đang yên đang lành lại muốn tẩn chết mình?

“Chúng ta không đi tìm Hàn Vân Tri nữa à?”

Lộ Tinh Minh đã đi rất xa rồi, giọng cậu trong nhưng lạnh lùng, thản nhiên quanh quẩn trong núi “Cô ấy sẽ về.”

Dưới chân cậu là con đường Vân Tri đã đi qua; đám mây lơ lửng trên đỉnh đầu cậu cũng từng xuất hiện trên bầu trời của cô.

Bọn cậu ở cùng một thế giới, suy cho cùng cũng sẽ gặp được nhau thôi.

Lộ Tinh Minh sẽ khiến bản thân trở nên lớn mạnh, dùng sống lưng của mình để kiến tạo bến cảng hoàn toàn mới cho cô.

Lúc ấy.

Cậu sẽ không bao giờ để cô rời đi nữa.

*

Nửa năm này Vân Tri đã cùng sư phụ vân du tứ phương. Bọn cô đi qua trấn nhỏ non xanh nước biếc, cũng đi qua thôn xóm dân phong mộc mạc, thời gian lữ hành trôi qua kham khổ nhưng hạnh phúc.

Lúc vào thu, tình trạng sức khỏe của sư phụ Liễu Thiền từ từ bất ổn. Đầu tiên là sốt cao, sau đó thường xuyên ho khan, thân thể khi tốt khi xấu, thường xuyên tra tấn nội tâm Vân Tri. Lúc đi ngang qua một thành phố phía Nam, sư phụ Liễu Thiền được mời đến thăm bạn tốt nhiều năm không gặp. Đối phương hiện tại đang là trụ trì, lớn hơn sư phụ Liễu Thiền mấy tuổi, khi trẻ đã từng được sư phụ Liễu Thiền giúp đỡ, nên vẫn luôn nhớ đến ân tình này của ông. Sau khi biết được tỉnh cảnh hiện tại của sư phụ Liễu Thiền, ông ấy đã không chút do dự mà để sư phụ Liễu Thiền và Vân Tri ở lại trong chùa, một lần ở chính là hai năm.

Vân Tri học lại lớp 11 trong thành phố, rồi tham gia thi đại học.

Hôm kết thúc kỳ thi đại học, sư phụ Liễu Thiền vốn bệnh tình nguy kịch lại đột nhiên có tinh thần. Ông tạm biệt bạn tốt, thu dọn hành lý rồi cùng Vân Tri trở về chùa Thanh Tâm trên núi Hoài Nguyệt.

Vào mùa này khí hậu núi Hoài Nguyệt rất dễ chịu, đẹp như tiên cảnh.

Khi sắp lên núi, ông chợt dừng bước rồi vươn tay về phía Vân Tri “Nào, sư phụ dắt con đi.”

Vân Tri nắm lấy tay sư phụ, đi bên cạnh ông như khi cô còn nhỏ.

Trong núi rừng tĩnh lặng, ông đi được hai bước thì bắt đầu thở gấp, tiếp theo là đè nén ho khan.

Vân Tri hơi liếc mắt qua.

Cô chua xót phát hiện sư phụ cao lớn rắn rỏi ngày xưa giờ chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, ốm đau ngày qua ngày đã tra tấn ông thành gầy trơ cả xương. Đôi tay đang nắm chặt Vân Tri khô quắt mà run rẩy, không còn to lớn mạnh mẽ như khi còn trẻ nữa.

Sư phụ già rồi.

Nhận thức này khiến chóp mũi Vân Tri cay xè, yết hầu càng thêm đắng chát.

“Để Vân Tri dắt sư phụ ạ.” Cô rút tay ra, gắt gao nắm chặt lại tay ông, giống như khi còn nhỏ sư phụ đã từng dắt cô vậy.

Mây tụ mây tan trên bầu trời, bên tai là tiếng chim hót êm tai, hai cái bóng một lớn một nhỏ chậm chạp đi trong rừng.

“Sư phụ, sau này con muốn kết hôn.”

Sư phụ Liễu Thiền quan sát Vân Tri vài lần, đáy mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.

Khuôn mặt nhỏ của vân Tri rất nghiêm túc “Con còn muốn sinh em bé nữa, em bé sinh ra sẽ được nuôi ở chùa, gọi sư phụ là ông ngoại.”

Sư phụ Liễu Thiền cúi đầu cười khẽ, cưng chiều lắc đầu “Chùa mình không thể nhận trẻ con nữa, coi chừng các sư tổ giận đấy.”

Vân Tri nhìn nếp nhăn trải rộng trên khuôn mặt già nua của ông, thì hoảng hốt vài giây, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Cô sợ sư phụ thấy sẽ buồn, nên vội vàng xoay người lau nước mắt.

Nhưng nước mắt của cô vẫn không thể giấu được người sư phụ đã nhìn cô lớn lên.

Sau khi sư phụ lắc đầu, thì kéo cô lại vỗ lên mu bàn tay cô, bất đắc dĩ nói “Thôi thôi, vậy sư phụ sẽ chờ em bé của con.”

Chùa Thanh Tâm gần ngay trước mắt, Vân Tri thả chậm bước chân.

“Sư phụ ơi.”

“Ừ?”

“Cảm ơn người đã nuôi dạy con.”

“Vân Tri này.” Sư phụ cũng gọi cô.

“Con đây ạ.”

“Không cần cảm ơn đâu.” Ông nói, “Đây là chuyện người cha nên làm mà.”

Trời chuyển râm, gió mát thổi đến.

Vào không giờ tối hôm đó, sư phụ Liễu Thiền viên tịch trong chùa Thanh Tâm, hưởng thọ 70 tuổi.

Vào không giờ tối hôm đó, con gái mất đi cha của mình.


trướctiếp