Tỉnh lại lần nữa, Diệp Thiều Hoa cảm thấy một trận chóng mặt ập tới.
Cô cố gắng lấy lại tỉnh táo, thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe sang
trọng. Nhưng nó chưa được nâng cấp tính năng, thật lãng phí tài nguyên.
Tuy Diệp Thiều Hoa đã từng là một ‘vua xe’ nhưng lúc này cô không có ý định muốn sửa xe, chỉ híp mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Cô ngồi ở ghế sau, phía trên ghế phó lái là một thiếu niên có khuôn
mặt vô cùng đẹp, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy, ánh mắt cậu ta rất lạnh lùng.
Đường phố ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt.
Tình huống này thực không đúng.
Một giây trước, một CEO của FBI vẫn đang dốc sức cầu xin cô đừng can
thiệp vào trận chiến giữa họ và nước F. Vì sao một giây sau cô lại ở chỗ này?
Diệp Thiều Hoa nhìn mấy vết chai mỏng trên bàn tay, đôi mắt hờ hững chợt co lại!
Đúng là do việc chơi đùa với súng và máy vi tính lâu năm nên trên tay cô có để lại vết chai.
Những vết chai trên cơ thể này lại không giống vậy.
Đây không phải cơ thể của cô!
[ Đinh! Hệ thống khởi động, mã số 008 hân hạnh phục vụ ký chủ. Xin ký chủ chuẩn bị tiếp thu cốt truyện! ]
Sâu trong óc vang lên một tiếng nói lạnh như băng.
Diệp Thiều Hoa còn chưa kịp phản ứng, một đống tin tức đã bị rót vào đầu.
Đây là thế giới song song, cơ thể cô đang sử dụng năm nay mười tám tuổi, học cấp ba, cũng tên là Diệp Thiều Hoa.
Ở thế giới này, Diệp Thiều Hoa là Đại tiểu thư của nhà họ Diệp. Chẳng qua cô là con gái của một người vợ quá cố, từ nhỏ đã sống với ông
ngoại. Cô được người nhà họ Diệp nhận nuôi sau khi ông ngoại qua đời.
Diệp Thiều Hoa như một con vịt xấu xí bước vào xã hội thượng lưu. Cô
không hợp với cả nhà họ Diệp. Trong những phương diện khác, cô cũng
chẳng có gì nổi bật. Mà cô còn có một em gái cùng cha khác mẹ kém mình
một tuổi tên là Diệp Kha. Từ nhỏ Diệp Kha đã là một thiên tài. Mười bảy
tuổi đã hợp tác với người ta khai phá một phần mềm mới khiến cả Ninh
Thành chấn động, được biết đến là một cô gái thiên tài IT.
Khi Diệp Thiều Hoa bị so sánh với em gái mình, cô càng cảm thấy vô cùng tự ti.
Diệp Kha có một vị hôn phu là Phó Gia Thần, cũng là người trẻ tuổi có quyền có thế. Nhưng Diệp Kha tình cờ phát hiện anh ta là một công tử
bột có thói trăng hoa. Mà Diệp Kha lại thích con của một cán bộ cao cấp
Bắc Kinh. Vì vậy, Diệp Kha đã thuyết phục cha mẹ Diệp chuyển hôn sự này
sang cho Diệp Thiều Hoa.
Phó Gia Thần đẹp trai, nhiều tiền. Diệp Thiều Hoa mới mười tám tuổi
cũng khó tránh khỏi có ấn tượng tốt với anh ta. Cô nhanh chóng sa lưới
dưới sự tấn công của Phó Gia Thần. Nhưng trên thực tế, Phó Gia Thần là
ánh mắt gì? Trước mặt anh ta có một Diệp Kha hoàn mỹ đối lập với Diệp
Thiều Hoa. Sao anh ta có thể để ý tới một người nhàm chán, chẳng có gì
nổi bật như Diệp Thiều Hoa?
Chỉ là anh ta muốn mượn chuyện này thu hút sự chú ý của Diệp Kha.
Nhưng Diệp Kha đã cùng con của cán bộ cấp cao kia ở bên nhau. Phó Gia
Thần cũng hết cách. Cuối cùng, trong tiệc đính hôn, anh ta ngang nhiên
công bố hủy hôn, còn tàn nhẫn sỉ nhục Diệp Thiều Hoa.
Người trong xã hội thượng lưu đều biết, Đại tiểu thư nhà họ Diệp kiêu căng ngạo mạn thế nào.
Diệp Thiều Hoa bị đả kích, thành tích liên tục trượt dốc không phanh. Tiếng Anh của cô vốn không tốt, giáo viên chủ nhiệm cũng không muốn cô
liên lụy đến thành tích lớp, nên mượn chuyện này dốc sức cầu xin trường
học đuổi Diệp Thiều Hoa.
Diệp Kha có một tương lai sáng lạn. Cha Diệp, mẹ Diệp cũng nói, Diệp
Thiều Hoa sẽ làm Diệp Kha mất mặt khi vào phòng thí nghiệm quốc gia. Cha Diệp không hề nghĩ ngợi, đuổi Diệp Thiều Hoa ra khỏi nhà họ Diệp. Liên
tục chịu đựng nhục nhã, đả kích đã khiến Diệp Thiều Hoa sụp đổ nhảy lầu
tự tử.
Nhà họ Diệp chỉ làm một đám tang qua loa rồi không nhắc đến nữa. Khi
Phó Gia Thần biết tin này còn châm biếm một câu: "Tiểu Kha tự đầu tư dự
án phần mềm. Còn cô ta mới gặp chút chuyện đã tự sát, không thể chịu
đựng áp lực mà cứ ngây ngốc ở tầng lớp này, sớm muộn gì cũng chết."
Trong toàn bộ câu chuyện, từ đầu Diệp Kha đã không coi Diệp Thiều Hoa ra gì. Những người khác cũng không quan tâm cô.
Ngay cả khi Diệp Thiều Hoa chết cũng không khuấy động lên đợt sóng nào.
Cuối cùng, Diệp Kha gả cho con của vị cán bộ cấp cao ở Bắc Kinh. Phó
Gia Thần nhớ mãi không quên Diệp Kha. Ngoại trừ Diệp Thiều Hoa, mọi
người đều có cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Tiêu hóa mấy thông tin này xong.
Diệp Thiều Hoa đã hiểu được. Cô, một đặc vụ cao cấp, trọng sinh vào thân xác vị Đại tiểu thư nhà giàu đã tự sát kia.
[ Ký chủ, nhiệm vụ chính của cô là thay đổi số phận đau buồn của Diệp Thiều Hoa. Nếu người mới hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng gấp đôi. Mong ký chủ thực hiện nghiêm túc.]
"WTF?"
[ Không tích đủ điểm, cô sẽ không thể mua vật phẩm quay về hiện thực. Đương nhiên, trừ việc cô muốn quay về hiện thực với một xác chết lạnh
băng. ]
"Vậy, hãy để tôi trở lại với một xác chết đẹp đẽ yên tĩnh đi." Diệp Thiều Dao tựa người ra sau.
008 vẫn lạnh nhạt: [ Chiếu theo tình hình thực tế của cô lúc này. Ngay cả chức năng để làm một xác chết cũng không có.]
Diệp Thiều Hoa: "Đmm."
Sau khi nghe những lời đó, sắc mặt Diệp Thiều Hoa không tốt chút nào. Cô lại bị người tính kế.
Cô là Diệp Thiều Hoa, là một đặc vụ hacker hàng đầu thế giới. Chỉ cần trong tay có máy tính, cô có thể trêu đùa toàn bộ hệ thống tổ chức quốc tế cách mình ngàn dặm, là đối tượng khiến FBI đau đầu nhất. Họ từng
dùng thiên la địa võng chỉ để bắt một mình cô nhưng cô vẫn chạy thoát.
Đến nay, tên cô vẫn đứng đầu bảng danh sách truy nã quốc tế. Giải
thưởng đã được nâng lên tới năm triệu đô la, nhưng vẫn không có tổ chức
sát thủ nào dám tùy tiện mạo hiểm nhận nhiệm vụ này.
Diệp Thiều Hoa biết, chân tướng chuyện đột nhiên trọng sinh vào cơ thể này còn phức tạp hơn tưởng tượng của cô.
Khả năng của một đặc vụ cao cấp hàng đầu đã rèn luyện ra là ‘năng lực siêu thích ứng’.
Nếu tạm thời không thể quay về. Vậy cô sẽ làm tốt nhiệm vụ này, đợi tích đủ điểm sẽ quay về hiện thực.
Cô muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai không có mắt động tới trên đầu cô!
Xe hơi đi chậm dần, cánh cổng xa hoa gần ngay trước mắt.
Diệp Thiều Hoa biết, toàn bộ cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu. Trên ghế phụ là em trai cùng cha khác mẹ với cô, Diệp Hàm. Hôm nay, Diệp Hàm đưa Diệp Thiều Hoa từ trấn nhỏ về nhà họ Diệp.
Cô rũ mắt xuống xe theo Diệp Hàm. Trong khoảnh khắc cô rũ mắt kia, nhiệt độ trong xe chợt giảm xuống tới mức đông lạnh.
Lúc này vẫn là buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu
xuống mi mắt vô cùng tinh xảo của cô. Lại không một ai thấy, trong đôi
mắt sâu thẳm kia lộ ra một tia sáng lạnh lẽo sắc bén.
Khi bọn họ vừa bước xuống xe, một đoàn người từ trong biệt thự sang
trọng đi ra. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn Diệp
Hàm, ánh mắt lộ ra quan tâm: "Thiếu gia đã trở lại, phu nhân và tiểu thư đang ở trong phòng đợi ngài, Phó thiếu gia cũng ở đây. Ngài mau vào đi
thôi."
"Sao anh Phó đã quay về rồi?" Thấy quản gia, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Diệp Hàm chợt mỉm cười.
"Ngài ấy đã hoàn thành việc hợp tác từ sớm, vội vàng từ Bắc Kinh quay về." Quản gia vừa nói, vừa nghiêng người dẫn đường. Ánh mắt nhìn tới
Diệp Thiều Hoa bỗng trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt: "Đại
tiểu thư, mời đi theo tôi."
Một tay Diệp Thiều Hoa đút vào túi quần bò, ngoan ngoãn theo quản gia vào trong.
Chẳng qua, đường cô đi và Diệp Hàm đi không giống nhau. Diệp Hàm đi
thẳng cửa chính. Quản gia lại dẫn cô đi cửa sau lên tầng trên, chỉ vào
một căn phòng, nói: "Đây là phòng phu nhân gọi người chuẩn bị cho cô. Có quần áo và giày mới bên trong, cô thay đồ rồi hãy ra. Hôm nay có Phó
thiếu gia đến đây. Ngài ấy là vị hôn thê của tiểu thư, cô không nên làm
phiền khách quý."
Diệp Thiều Hoa rũ mắt đi vào, cũng không ngước lên nhìn, trông thật giống một cô gái lớn lên ở thôn quê bỗng bước vào nhà giàu.
Nhìn như sợ hãi, nhưng thật ra cô đang sắp xếp lại tin tức 008 cung cấp cho mình.
Quản gia thu lại ánh mắt xem xét cô.
Diệp Thiều Hoa khép cửa phòng lại, nhìn lướt qua căn phòng nhà họ Diệp chuẩn bị cho cô, nhanh chóng thay một cái váy trắng.
Váy hơi rộng.
Nhưng Diệp Thiều Hoa không phải nguyên chủ. Trên người không có hơi
thở âm u. Chiếc váy trắng rộng mặc trên người lại làm nổi bật dáng vẻ
mảnh mai của cô. Mái tóc ngang eo đen tuyền xõa phía sau càng làm tôn
lên mặt mày duyên dáng trời sinh.
Quản gia thúc giục ngoài cửa đã lâu. Diệp Thiều Hoa khẽ nheo mắt, thu lại khí thế quanh thân, mở cửa đi ra ngoài.
Trước khi Diệp Thiều Hoa đến, quản gia đã xem qua các tư liệu về cô.
Theo hiểu biết của ông ta, vì mẹ Diệp Thiều Hoa mất sớm nên cô sống
chung với ông bà ngoại, trên người đầy u sầu, khí chất bình thường.
Nhưng giờ ông lại cảm thấy, người trước mặt và người trong tư liệu này
có gì đó không giống.
Tuy nhiên, những người có vẻ ngoài nổi bật luôn có đặc quyền. Sau khi kinh ngạc nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Thiều Hoa, giọng điệu của ông ta cũng hòa hoãn lại: "Đại tiểu thư, theo tôi xuống tầng đi."
Dưới tầng, một nhóm người ngồi trong phòng khách nói chuyện kinh tế, chính trị, bầu không khí rất hài hòa.
Diệp Thiều Hoa liếc mắt liền thấy cô gái mặc đồng phục trung học hàng đầu Ninh Thành đang đưa lưng về phía cô. Cô biết người đó chính là em
gái cùng cha khác mẹ với cô, Diệp Kha.
Quản gia đứng bên cạnh nhỏ giới thiệu với cô, giọng điệu vô cùng tự
hào: "Vị kia là phu nhân, đây là Nhị tiểu thư, em gái của cô, là thiên
tài IT đáng tự hào."
Nghe đến đó, Diệp Thiều Hoa không khỏi vươn ngón tay thon dài che đôi môi mỏng, cười nhẹ.
Thiên tài IT sao?
Chậc, hacker hàng đầu quốc tế cũng không dám xưng là thiên tài IT gì đó trước mặt cô.
Dường như nghe thấy giọng nói của quản gia, Diệp Kha nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, lịch sự, lễ phép nói: "Chị đã trở lại."
Phó Gia Thần bên cạnh Diệp Kha cũng đã nghe Diệp Hàm nói, biết nhà họ Diệp còn có một Đại tiểu thư. Anh ta tò mò quay đầu lại nhìn.
Diệp Kha là nhân vật nổi tiếng ở Ninh Thành, bất kể là về mặt gì.
Mặc dù Diệp Thiều Hoa cũng là tiểu thư nhà họ Diệp. Nhưng vì cô hơi
cúi đầu xuống nên chỉ thấy cái mũi và nửa khuôn mặt với độ cong hoàn mỹ.
Thoạt nhìn cô và Diệp Kha đều có nhan sắc xinh đẹp khó tìm. Nhưng một người từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhà giàu, quý phái, thanh lịch, lại
là một thiên tài IT. Một người lớn lên ở thị trấn nhỏ, u sầu và nhát
gan, thành tích trung bình, có cho cũng chẳng ai muốn. Hai người đều
cùng họ Diệp, nhưng chênh lệch cũng quá lớn.
Phó Gia Thần nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa đang rũ mắt, thu lại ánh mắt mất hứng thú.
Trước khi quay về, anh ta có nghe Diệp Hàm nhắc tới. Vị Đại tiểu thư
nhà họ Diệp này lớn lên bên ông ngoại, đáng tiếc học không giỏi, bằng
cấp quản gia tìm được của cô là trung bình. Nếu không có thế lực nhà họ
Diệp, chủ nhiệm lớp trung bình trường Nhất Trung cũng không muốn nhận
cô.
Nghĩ đến đây, Phó Gia Thần âm thầm lắc đầu, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Kha.
Vị phu nhân quý phái cạnh Diệp Kha cũng quay đầu nhìn, vừa thấy Diệp
Thiều Hoa, nụ cười trên mặt nhạt dần, nói: "Trở về thật đúng lúc, Gia
Thần vừa mới từ Bắc Kinh về, cũng mang quà đến cho con."
Diệp Thiều Hoa nhìn theo ánh mắt Diệp phu nhân, thấy người đàn ông
mặc âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ cạnh Diệp Kha. Cô biết đây là Phó Gia Thần.
Phong thái Đại thiếu gia nhà họ Phó tự nhiên không giống người
thường. Khuôn mặt sắc nét, mày kiếm đen nhánh. Ngoại hình này đặt trong
giới giải trí cũng coi như hạng nhất. Khó trách nguyên chủ Diệp Thiều
Hoa vừa gặp anh ta đã ‘nhất kiến chung tình’.
Quản gia đứng ngay cạnh Diệp Thiều Hoa. Ông ta có thể nhận thấy ánh
mắt Diệp Thiều Hoa đang nhìn về phía Diệp Kha và Phó Gia Thần. Nhất là
ánh mắt cô còn ngừng lại trong chốc lát trên người Phó Gia Thần.
Mày ông ta nhíu chặt, nhìn Diệp Thiều Hoa bằng ánh mắt vô cùng lạnh
lùng, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, Phó thiếu gia là vị hôn thê của Nhị
tiểu thư. Những thế hệ trước của nhà họ Phó và nhà mẹ đẻ của phu nhân
cũng là bạn tốt. Nếu phu nhân đã đồng ý nhận cô về nhà. Cô nên ngoan
ngoãn làm Đại tiểu thư của nhà họ Diệp. Không mong cô mang ơn nhưng cần
cô nhớ kỹ, đừng mơ mộng những thứ không thuộc về mình."
Chờ một chút?
Nghe xong lời của quản gia, Diệp Thiều Hoa không nhịn được dùng ngón
tay ngoáy ngoáy lỗ tai. Đây là quản gia đang cảnh cáo cô? Nghĩ rằng cô
đang ghen ghét Diệp Kha vì có vị hôn phu như Phó Gia Thần? Vì vậy, bảo
cô nên biết điều, không nên ôm hy vọng với Phó Gia Thần, bằng không sẽ
bị đuổi về quê?
Thật coi cô là bùn loãng mặc người nắn bóp à?
Diệp Thiều Hoa tức đến bật cười, cô hơi nghiêng mặt, giọng điệu vô
cùng lạnh nhạt: "Ngài cứ việc yên tâm, mắt nhìn người của tôi... Không
tệ đến nỗi ấy."
Cô đứng trước bậc thang như cũ, khóe miệng vẫn còn nụ cười nhẹ.
Quản gia chú ý tới cặp mắt đơn thuần nhưng bên trong chứa đựng lạnh
lẽo thấu xương của cô. Con ngươi ông ta co lại, là mình nhìn lầm sao?
Đại tiểu thư... Sao có thể có loại ánh mắt này?
Chỉ là lão già cổ hủ nuôi ra một thiếu nữ mà thôi, làm sao lại có ánh mắt khiến người khiếp sợ như vậy. Quản gia âm thầm lắc đầu, cho rằng
mình bị hoa mắt rồi.
Diệp phu nhân thong thả uống một hớp trà, nhận thấy Diệp Thiều Hoa
còn đứng ở chân cầu thang không dám lại gần, dáng vẻ như bị sốc trước sự xa hoa ở đây. Mi mắt bà ta cụp xuống, che đi sự khinh bỉ trong đôi mắt, lên tiếng: "Tới đây ngồi."
Diệp Thiều Hoa ngoan ngoãn nghe lời đi tới. Trong đôi mắt đen nhanh
chóng xẹt qua một tia sắc bén. Cô phải có biểu hiện như một thiếu nữ lớn lên bên người ông ngoại. Một thiếu nữ quê mùa có thể bị sự xa hoa của
nhà họ Diệp và khí thế không giống người thường của những người nơi này
dọa cho sợ hãi sao?
Nhưng cô không phải. Cô là đặc vụ hàng đầu đến ngay cả FBI cũng đau đầu!
Muốn làm cô sợ?
Ngại quá, sát thủ hàng đầu thế giới còn chưa có bản lĩnh đó.
------ Lời nói với người lạ ------
Thứ nhất, truyện của tôi, tuyệt đối không chấp nhận đạo nhái, sao
chép, cũng không quan tâm phản đối! Nếu bạn thật sự thích Hoa Hoa thì
không nên làm chuyện khiến Hoa Hoa buồn nôn. Tính nguyên bản đã rất gian nan. Nó rất quan trọng, tôi luôn đặt nó lên hàng đầu.
Thứ hai, truyện này là xuyên nhanh, có thể mọi người không quen.
Nên đầu tiên, Hoa Hoa sẽ viết hiện đại trước để khiến mọi người quen
dần, tiết tấu sẽ rất nhanh, viết siêu lưu loát vì cốt truyện đã được xây dựng từ năm trước, hi vọng mọi người thích nó. ^_^
Thứ ba, truyện này viết trước Thiên Hậu. Một vài người đã biết Hoa
Hoa chuẩn bị viết xuyên nhanh. Nhưng do quá nhiều người bỏ phiếu muốn
đọc hiện đại nên Hoa Hoa chỉ có thể viết Thiên Hậu trước. Giờ ra quyển
này, coi như giải thích cho mọi người hiểu. ^_^
Thứ tư, về việc lấp hố, thời gian cụ thể thì Hoa Hoa cũng không biết. Nếu thích có thể viết thêm nhiều hơn. Lỡ như Hoa Hoa có hứng, lại không nhịn được viết thêm chương mới thì sao?
Thứ năm, có Thiên Hậu làm quà tặng, mau chóng nói với quản lý.
Thứ sáu, chúc mọi người trước: “Năm 2018, vạn sự như ý!”