Vĩnh Bình trưởng công chúa rũ mắt, giấu
đi những suy tư trong lòng, cười nói: "Được rồi, được rồi, đều đã lớn
như vậy còn nháo như tiểu hài tử, Ly Cẩn không phải muốn mang Duyệt Nhi
đi Thanh Phong Các sao?"
Mạc Ly Cẩn vỗ tay một cái:
"Thiếu chút nữa bị tiểu cô nương xoay vòng vòng quên mất"
Sau đó xoay người, chắp tay thi lễ
"Không biết tiểu sinh có được diễm phúc mời Trường Ninh quận chúa cùng đi xem Tứ Nghệ Tranh Thánh?"
Dư Duyệt bị dáng vẻ pha trò của hắn chọc cười. Khuôn mặt tinh xảo nở nụ
cười dịu dàng, giống như nụ hoa ngọc lan tràn đầy sức sống, ngây ngô yểu điệu, quyến rũ lòng người.
Mạc Ly Cẩn nhìn nụ cười của nàng mà
tâm hoảng hốt. Trường Ninh thật sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, vừa đa tình vừa thanh lãnh lạnh lùng như ánh trăng, lại rực rỡ lung
linh, một khi đối mặt, vô pháp rời mắt.
Nàng như đóa tuyết liên
trên vách núi, vừa xinh đẹp lại vừa khó gần. Khiến người ta chôn xuống
hạt giống khát vọng được tái kiến, sau đó nảy mầm rồi trưởng thành cuối
cùng là nhất định phải có được.
Vì để sánh ngang với nàng, hắn nỗ lực khiến bản thân trở nên ưu tú, tìm hiểu tính cách của Hoàng tổ mẫu,
dụng tâm lấy lòng, cuối cùng vào được mắt lão nhân gia, có được hôn ước
với Trường Ninh, tự nhiên còn có được sự giúp đỡ từ thế lực phía sau
nàng.
Giang sơn cùng mỹ nhân, không có thứ nào mà nam nhân không muốn cả!
Ý cười nơi khóe môi Mạc Ly Cẩn càng gia tăng, hiện tại điều hắn phải làm
chính là khiến Trường Ninh đối với hắn khăng khăng một mực. Nghĩ vậy,
hắn không khỏi cảm thấy thất bại. Hắn là kinh thành công tử ngọc thụ lâm phong, là tình nhân trong mộng của các nữ nhi khuê các. Đáng tiếc, có
phải do Trường Ninh còn ít tuổi hay không, nàng chỉ đối với hắn thân cận hơn các hoàng tử khác một chút, nhưng mặt khác..
"Trường Ninh, thử trà ta châm."
Mạc Ly Cẩn mỉm cười đem trà hoa đào bản thân vừa châm, xốc màn xe bước lên, tựa hồ rất có hứng thú mà nhìn Dư Duyệt.
Dư Duyệt "Nga" mà một tiếng, xoay người, mỉm cười gật đầu nhìn hắn, nâng
chén trà, nhẹ nhàng ngửi hương hoa nhài, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
"Như thế nào?"
Ánh mắt Mạc Ly Cẩn hàm chứa ôn nhu chờ mong, tình ý miên man, phảng phất
như chỉ cần nàng khen một lời hắn liền cảm thấy như có được cả nhân
gian.
Không vội, hiện tại nàng đã là vị hôn thê của hắn rồi mà không phải sao?
Dư Duyệt ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu tình ý ấy, liền rũ mắt mỉm
cười, tựa như ngượng ngùng, nhưng trong lòng tĩnh lặng không một gợn
sóng.
Trường Ninh không phải là thiếu nữ ngây ngô trong sáng. Lúc nhỏ, thấy được sự tan nát trong tình yêu của phụ mẫu, sau đó nhiều năm
tiến cung, chứng kiến không biết bao nhiêu giai nhân, vì bị lạnh nhạt
trong thâm cung mà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cũng bởi vì vậy đối
với tình yêu nơi hoàng cung, nàng sớm đã không ôm hy vọng, nàng chỉ mong mẫu thân cùng a di khỏe mạnh.
Đối với Tam hoàng tử, bất quá cũng là do Thái Hậu tứ hôn, hơn nữa hắn thật sự là người có năng lực, gả cho hắn cũng sẽ giúp mẫu thân và a di có thêm một tầng bảo vệ.
Kỳ
thật thời điểm Tam hoàng tử lợi dụng nàng thì cũng là lúc nàng lợi dụng
hắn? Bất quá đều là quân cờ để tồn tại, cho nên nàng không hận hắn cùng
Bạch Du Nhi thông dâm. Nàng hận chính là hắn lấy danh nghĩa của nàng,
dẫm lên máu của người thân nàng bước lên ngôi vị.
Vốn thắng làm
vua thua làm giặc, kiếp trước Trường Ninh đã thua hết thảy. Nhưng nàng
không cam lòng, cho nên lấy luân hồi đánh đổi cho những người nàng yêu
thương một đời bình an, khiến Tam hoàng tử cùng Bạch Du Nhi không được
sống yên ổn.
* * *
Tứ Nghệ Tranh Thánh, đơn giản chính là
các thi nhân, quan lớn, quý nhân nhàn rỗi không có việc làm tới khoe
khoang tài hoa bằng cách thi cầm kì thi họa mà thôi.
Đại Sở sùng
văn hơn võ, đối với tứ nghệ cũng rất tôn sùng. Bởi vậy đầu xuân mỗi năm
đều tổ chức Tứ Nghệ Tranh Thánh, toàn bộ Thanh Phong Các lúc này là biển người tấp nập.
Lưu Vân kéo dây cương, chiếc xe ngựa bằng gỗ đàn
hương chậm rãi dừng trước cửa Thanh Phong Các. Hôm nay Tam hoàng tử mặc
một thân cẩm phục xanh ngọc thêu Tường Vân*, đầu cài trâm bạch ngọc,
chân mang giày thêu rồng vàng, phong trần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc.
Hắn nhẹ nhảy xuống xe ngựa, động tác nước chảy mây trôi, hấp dẫn ánh mắt của các nữ nhân đang chăm chú nhìn Thanh Phong Các.
Chỉ thấy hắn ôn nhu đưa tay, cẩn trọng đỡ nữ tử mặc thúc y thêu hoa ngọc lan bằng
chỉ bạc, áo khoác mỏng màu hồng phấn xuống xe ngựa. Cử chỉ cẩn trọng,
động tác che chở ấy chiếm trọn bao nhiêu trái tim thiếu nữ, lại cũng làm vỡ mộng của các cô nương ấy.
Dư Duyệt ngước mắt nhìn Thanh Phong Các, bên ngoài tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, chẳng khác gì các trà
lâu khác. Đột nhiên có cơn gió thổi qua, những bức màn thêu muôn hình
muôn vẻ treo bên ngoài cửa sổ bay múa theo chiều gió, giống như một mảnh biển hoa, lại giống như biển mây. Đẹp đến hút hồn, Dư Duyệt chợt nhớ
tới câu giới thiệu trong cốt truyện: "Thanh Phong đột nhiên đến, thấy
ngay cảnh đẹp bên trong. *"
(*清风脱然至,
Thanh Phong đột nhiên tới,
见别萧艾中.
Thấy đừng tiêu ngải trung)
Nhìn như tầm thường, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua, mới biết nó không
gì sánh kịp. Cũng từ đó mà thấy được sự độc đáo, tâm tư uyên bác của
người thiết kế. Bất quá, Dư Duyệt đã đọc hết cả cốt truyện nhưng cũng
không biết được các chủ của Thanh Phong Các là ai. Thanh Phong Các này,
ngoại trừ là nơi nam nữ chủ đính ước, còn lại không có quan hệ với cốt
truyện.
"Thanh Phong Các xưa nay lịch sự tao nhã, rất đặc biệt,
bởi vậy văn nhân mặc khách* thường ở đây phẩm trà luận tứ nghệ, rất có
phong vị."
(*Văn thân trí thức, người có học)
Mạc Ly Cẩn
nhẹ giọng nói, "Trường Ninh nàng thường ở trong cung và phủ Trưởng Công
Chúa. Trước kia nàng còn nhỏ, Hoàng tổ mẫu lo lắng nàng gặp phải đám
phàm phu tục tử, bây giờ nàng đã được rời khỏi phủ nhiều hơn, không thể
cô phụ cảnh đẹp kinh thành Đại Sở ta."
Dư Duyệt mỉm cười gật đầu, trong lòng có chút cảm khái. Trường Ninh là trợ lực của nữ chủ ở thế
giới này, cho nên nàng cần phải ưu tú hơn người. Từ mười mấy năm trước,
nàng hải học, phải làm bao nhiêu thứ. Làm gì có tinh lực, thời gian để
đi chơi?