Hoàng Quý Phi sắc mặt dịu hơn, mang theo ý cười nhàn nhạt mà tiếp nhận trà.
"Chỉ vài cái chớp mắt, Duyệt Nhi cũng sắp trưởng thành rồi."
Vĩnh Bình trưởng công chúa mặc một bộ xiêm y màu tím, đang ngồi ở trước bàn
ưu nhã phẩm trà, mưa bụi Giang Nam làm cho sắc đẹp của nàng trở nên mông lung mờ ảo. Nàng cũng chính là mẫu thân của Dư Duyệt, nghe được lời nói của Hoàng Quý Phi, nàng nhẹ nhàng buông tách trà, ôn nhu nhìn về phía
nữ nhi của mình, thanh âm mang theo cảm khái nhàn nhạt cùng với từ ái:
"Đúng vậy."
"Duyệt Nhi cũng nên đi ra khỏi đình mà ngắm cảnh đi, một tiểu cô nương không
cần ở đây nghe hai lão nhân chúng ta nói chuyện, thật sự không thú vị
chút nào." Hoàng Quý Phi che mặt trêu ghẹo nói.
"A di người nói vậy khiến Trường Ninh thật sự hổ thẹn." Dư Duyệt cũng không thẹn thùng, đạm nhiên cười, đáp lại Hoàng Quý Phi.
Không hề nịnh bợ mà nói tuy rằng Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng Hoàng Quý
Phi đều đã gần ba mươi, tuy nhiên địa vị cao lại có sức quyến rũ được
hun đúc qua nhiều năm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng mê người,
sao có thể so sánh cùng nữ tử ngây ngô? Đây hoàn toàn là hai thái cực
khác nhau, một bên thì trẻ trung tươi mới, một bên thì trưởng thành, mỹ
lệ.
"Tiểu hầu tử này." Hoàng Quý Phi tức giận liếc Dư Duyệt một cái, nhưng trong mắt không che giấu ý cười.
Dư Duyệt vô tội chớp chớp mắt, hành lễ với Vĩnh Bình trưởng công chúa và Hoàng Quý Phi.
"Trường Ninh cáo lui."
Sau đó, liền dẫn theo nha hoàn tùy thân Yến Ngữ rời khỏi đình.
"Tiểu Duyệt đúng là như tiểu hầu tử vậy. Ngày thường với người ngoài thì cư
xử ưu nhã, đoan trang, lịch sự, kỳ thật chính là một tiểu quỷ tinh
ranh."
Nghe được lời nói giống như buộc miệng lại tràn đầy trìu
mến của Hoàng Quý Phi, Vĩnh Bình trưởng công chúa không khỏi cong môi
cười, chợt như nhớ tới cái gì, nét mặt mang theo một cỗ buồn sầu nhàn
nhạt.
"Ta lại hy vọng nàng có thể kiêu căng một chút, không cần hiểu chuyện như vậy."
Ý cười ở khóe môi Hoàng Quý Phi giảm xuống, có chút tự giễu nói:
"Sinh ra trong hoàng thất, càng hiểu chuyện không phải càng tốt hay sao?"
"Muội thật sự muốn Duyệt Nhi gả cho tam hoàng tử? Dã tâm của hắn cũng không nhỏ đâu!"
Hoàng Quý Phi chuyển đề tài, càng vinh hoa thì càng đứng trước đầu sóng ngọn
gió, càng được ban thưởng thì càng sợ hãi, đó là lẽ thường tình.
Vĩnh Bình trưởng công chúa nhẹ nhàng uống một ngụm hoa trà, hương thơm nhẹ
nhàng vị ngọt lành ấm phổi, đúng là Đại Sở này chỉ có nữ nhi nhà mình
pha trà có kỹ thuật.
"Không muốn thì có thể làm gì? Tỷ cũng không phải không biết vị kia cường thế như thế nào."
Hoàng Quý Phi bất mãn trợn mắt, có chút khinh thường về suy nghĩ của biểu muội Vĩnh Bình trưởng công chúa.
"Lừa người, người khác không hiểu muội, chẳng lẽ ta lại không hiểu?"
Vĩnh Bình trưởng công chúa đối với lời nói của nàng cũng không thèm để ý, cười khẽ.
"Không vội, Duyệt Nhi mới mười bốn, còn phải xem tâm ý của nàng."
"Cũng đúng" Hoàng Quý Phi lười biếng mà xoa xoa búi tóc, đối với suy nghĩ của biểu muội cũng không lo lắng, huống chi không phải còn có nàng chống
lưng sao? (LoBe: Ý HQP là VBTCC muốn kháng chỉ á ^^)
* * *
"Quận chúa, người muốn tới đình hóng gió sao?" Yến Ngữ đỡ Dư Duyệt nhẹ giọng hỏi.
Dư Duyệt liếc mắt nhìn một nhóm quý nữ đang cười nói bên trong đình, nhìn
vào vô cùng hòa thuận vui vẻ, kỳ thật ngấm ngầu giấu dao. Tuổi còn nhỏ
mà lời nói đã chứa đầy ẩn ý, lời nói mềm mại nhưng bên trong có ý gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết, thật sự là nơi ấy không hợp với mình.
Dư Duyệt khẽ lắc đầu.
"Không cần, đi vào sâu trong rừng đào hái lấy một ít cánh hoa đào, làm bánh hoa đào cho Hoàng Quý Phi và mẫu thân."
"Vâng."
Yến Ngữ cũng không hỏi nhiều, cung kính nói, rồi đỡ nàng đi về hướng rừng đào.
Đôi giày trắng tinh, mềm mại tinh tế, được thêu bằng chỉ bạc nhẹ nhàng dẫm
lên đá sỏi dưới đất, rừng hoa quen thuộc phản chiếu vào đáy mắt, nhưng
Dư Duyệt không hề để ý.
Đồng Kính đưa nàng vào thai nhi trong
bụng Vĩnh Bình trưởng công chúa, vốn dĩ xuất thân cao quý, mẫu thân cưng chiều, trí tuệ vô song, là Trường Ninh quận chúa được hoàng gia yêu
thương được người đời kính trọng. Vì sao lại không cam lòng, vì sao lại
yêu cầu nàng tới nghịch tập?
Dư Duyệt mang theo khó hiểu đối với
nguyên thân, mãi cho đến nàng học nói xong, não có thể tiếp thu ký ức,
Đồng Kính mới dần dần đem tin tức của thế giới này từng chút, từng chút
nói cho nàng.
Nguyên lai đây vốn là quyển sách có tên là 《 Cẩm tú mưu chi đích nữ trùng sinh 》 là một cuốn tình sử. Tình sử này có một
đôi nam nữ chính, chính là Bạch Du Nhi vừa rồi còn đứng cạnh cây đào sau đình hóng mát cùng vị hôn phu của nàng Tam hoàng tử Mạc Ly Cẩn, đến nỗi đệ nhất quý nữ Trường Ninh quận chúa cũng chỉ là đá kê chân cho Bạch Du Nhi thượng vị!
Trong tiểu thuyết, Trường Ninh quận chúa thân
phận tôn quý, vinh sủng vô song, có được sự hâm mộ của hết thảy nữ tử
trên thế gian, tuy nhiên để được như vậy thì có bao nhiêu gian khổ chỉ
có bản thân Trường Ninh quận chúa, cùng người tiếp nhận kịch tình là Dư
Duyệt mới có thể chân chính cảm nhận được.
Người ta khi vừa bi bô tập nói, nàng đã học nhận biết con chữ, nữ hài mới bắt đầu đi học, nàng đã nghiên cứu y thư cùng dược thảo ở dược phòng; thời điểm các nàng
chơi trò ném thẻ vào bình rượu thì Dư Duyệt lại bị các ma ma giáo dưỡng
nghiêm khắc cầm thước dạy dỗ lễ nghi của hoàng thất Đại Sở; khi các nàng ở dưới sự che chở của phụ mẫu, nàng phải bồi ở bên người thái hậu, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ đều phải mỹ miều, thật cẩn thận. Vừa
phải chân thật, nhưng lại phải hiểu chuyện, có chừng mực.
Không
phủ nhận xuất thân của Trường Ninh quận chúa giúp cho nàng có điểm xuất
phát cao hơn người khác rất nhiều, nhưng được sự sủng ái của hoàng gia
tất cả đều dựa vào xuất thân hay sao? Ba phần thông minh, bảy phần là
phải dựa vào chính mình, nàng có hết thảy cả hai yếu tố đó, tại sao
không thể với tới?
Đáng tiếc chính là, dù thân phận Trường Ninh
vô cùng tốt, nàng cũng nỗ lực, nhưng hết thảy của nàng chỉ là đồ lót
đường cho nữ chủ trùng sinh Bạch Du Nhi mà thôi.
Trong truyện
viết Bạch Du Nhi kiếp trước kiêu căng ngoan độc, thanh danh cực kém, còn ghét bỏ Lục hoàng tử, một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi lui hôn, bị
hoàng tộc ghét bỏ, cuối cùng bị di nương cùng thứ muội tính kế gả tới
tận biên cương phía Nam, tức giận mà chết.
Sau khi chết, Bạch Nhu Nhi mở mắt liền trở lại năm mười hai tuổi, thanh danh tuy xấu, nhưng
không phải là thời điểm tồi tệ nhất, sống lại lần nữa, Bạch Du Nhi quyết định muốn trả thù di nương thứ muội, sống một cuộc sống vinh hoa cả
đời.
Kế hoạch đó của nàng bắt đầu từ đào yến của Vĩnh Bình trưởng công chúa. Trong trí nhớ của Bạch Du Nhi, Trường Ninh quận chúa là
Hoàng hậu tương lai vinh sủng vô hạn, cho nên bước đầu tiên của nàng đó
là thay đổi ấn tượng của Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng Dư Duyệt đối
với nàng. Bạch Nhu Nhi tìm cách tiếp cận Trường Ninh, lấy được sự trợ
giúp của Trường Ninh quận chúa giúp nàng đảo ngược thanh danh đã thối
nát của mình, đương nhiên còn có.. thuận lợi kết hôn với Lục hoàng tử mà không mảy may một chút tội lỗi với Trường Ninh quận chúa Dư Duyệt.