Nhất cử nhất động của bề trên luôn khiến người bề dưới không ngừng suy đoán liên tưởng tới đủ loại âm mưu thâm hiểm phía sau.
Bạch gia đại tiểu thư quả là chân nhân bất lộ tướng, trước kia nàng ta ngu
xuẩn ngốc nghếch, nhưng bây giờ chỉ trong thời gian ngắn không chỉ tẩy
trắng, còn kết thân với Trường Ninh quận chúa, do đó được thái hậu chú
ý, nàng ta đang muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ trước đây Bạch Du Nhi vẫn luôn giả vờ?
Rốt cuộc An Quốc Công phủ và Bình Dương Hầu phủ muốn làm cái gì?
Bám víu vào Trường Ninh quận chúa để leo lên cao?
Bạch Du Nhi không phải có hôn ước với Lục hoàng tử sao? Chẳng lẽ nàng ta
muốn mượn tay Trường Ninh quận chúa để giải quyết chuyện này, sau đó tìm hoàng tử khác?
Quào, tính kế hay đấy!
* * *
Đủ
loại suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí của mọi người, nhưng cũng chẳng có đáng ngạc nhiên, không ai là không suy diễn tới âm mưu quỷ kế cả.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người nhìn Bạch Du Nhi có chút không giống
trước đây nữa. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Dư Duyệt thấy vậy, ánh mắt tựa lơ đãng gặp Như Thấm, nở nụ cười minh bạch. Nếu luận não bổ, làm gì có ai có thể thắng nổi nhóm phu nhân tiểu thư
suốt ngày nhàn rỗi cố gắng suy diễn âm mưu từ mỗi câu nói, cử chỉ của
người khác? Bất quá bổ não quen rồi, cho dù đoán mò thì cũng có ba bốn
phần đúng, không phải sao?
Dư Duyệt ưu nhã vén sợi tóc ra sau
tai, ánh mắt thanh đạm không chứa chút cảm xúc nào. Càng sáng thì càng
gặp thiệt thòi, lửa cháy to vì đổ thêm dầu, để sinh tồn trong cung
Trường Ninh am hiểu sâu sắc điều này, cho nên kiếp trước ban đầu nàng
không giới thiệu Bạch Du Nhi trước mặt thái hậu. Mà dùng biện pháp từ từ khiến thái hậu thay đổi cái nhìn về nàng ta, cho nên sau cái chết của
Trường Ninh, Bạch Du Nhi danh chính ngôn thuận thay thế nàng phụng dưỡng thái hậu!
Nhưng bây giờ thì sao?
A, chỉ sợ lúc này trong
lòng thái hậu Bạch Du Nhi chính là hồ ly tinh tâm tư bất chính! Nếu
không cũng sẽ không ban thưởng ngay trước mặt mọi người mà không hề nói
rằng Bạch Du Nhi là tôn túc tương lai của mình. Mọi người đều hiểu rõ
tính cách của thái hậu, điều này chứng tỏ rằng thái hậu căn bản không
thừa nhận thân phận của Bạch Du Nhi.
Vì vậy, nhìn qua có vẻ như
ân sủng, nhưng nó lại đẩy Bạch Du Nhi đến tình huống khó xử, sự ân sủng
của bề trên đôi khi chính lại là một chất độc đe dọa tính mạng!
Buổi thỉnh an ở Từ Ninh Cung ngoài việc phát sinh chuyện của Bạch Du Nhi,
còn lại đều bình thường không khác gì mọi ngày, chỉ là so với ngày
thường thì trong lòng các phu nhân quý nữ có thêm một tầng sương mù. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Không lâu sau
đó, thái hậu cùng mấy vị công chúa và Dư Duyệt mang theo chúng quý nữ đi ra ngoài du ngoạn, để các nàng ngồi mãi ở Từ Ninh Cung cũng chán.
Dư Duyệt hiểu rằng thái hậu đang giúp chúng quý nữ có cơ hội lộ mặt trước
mặt các hoàng tử. Tạo bầu không khí ái muội trước Mai yến, điều này vừa
không thất lễ lại có thể khiến yến hội càng thêm náo nhiệt.
Làm
khuê mật mới ra lò, tất nhiên Dư Duyệt sẽ chăm sóc Bạch Du Nhi bằng mọi
cách có thể. Nhìn thấy khuôn mặt nàng ta che dấu không cam lòng cùng
ghen ghét càng thêm mãnh liệt, trong mắt Dư Duyệt tràn đầy ý cười, cứ để dã tâm bừng cháy thiêu đốt đi, đến khi ngọn lửa mãnh liệt tới nỗi không thể che dấu, người bị phỏng là ai còn chưa biết đâu.
"Ngươi tức
giận sao? Chung quy Bạch Du Nhi vẫn là nữ chủ, nếu ngươi áp bức nàng ta
quá mức, chính ngươi cũng thập phần nguy hiểm?"
"Ta không bức
nàng ta thì ta sẽ an toàn sao? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp
con? Muốn Bạch Du Nhi tan xương nát thịt, trước đó ngươi phải đẩy nàng
ta lên đủ cao!"
Đồng Kính lặng im trong chốc lát, 'Bản thân ngươi cũng cẩn thận, nữ chủ mà hắc hóa, lại có Thiên Đạo hỗ trợ, không thể
khinh thường.' Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Ta biết." Ánh mắt Dư Duyệt có chút xa xăm, vừa muốn xóa đi vầng hào quang
của nữ chủ, vừa khiến nam nữ chủ không được yên ổn, chắc chắn không dễ
dàng gì. Không phải nam nữ chủ nào cũng phải trải qua vô vàn 'trắc trở'
thì mới thiên trường địa cửu sao? Nếu bọn họ thuận lợi đến với nhau thì
tình cảm dễ như trở bàn tay ấy, ai sẽ quý trọng?
Có nguy hiểm là
điều hiển nhiên, có sao đâu? Nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, chỉ cần không tử vong, nàng đều có biện pháp cứu mình.
* * *
Dư
Duyệt các nàng mới vừa bước đến Ám Hương viên, liền nghe thấy tiếng cười từ tính của nam tử truyền tới tai. Dư Duyệt thấy rõ ràng ánh mắt rất
nhiều quý nữ đều sáng ngời, ý cười trên mặt càng mê người, cử chỉ cũng
trở nên duyên dáng hơn. "Nữ tử trang điểm vì ánh mắt của người khác",
lúc này trong Ám Hương viên đều là vương công con em quý tộc, vài vị
hoàng tử cũng ở đây, những quý nữ đó có thể không vui mừng sao?
Đôi mắt Dư Duyệt sáng lên, tuy rằng Đại Sở đối với nữ tử không quá nghiêm
khắc so với các tiền triều, nhưng từ xa xưa tư tưởng xuất giá tòng phu
đã ăn sâu bén rễ, thân là nữ tử, không có gì quan trọng hơn là được gả
vào một gia đình tốt.
Khẽ cười một tiếng, không biết là trào
phúng hay không quan tâm, Dư Duyệt theo mọi người đi đến đình hóng gió
thỉnh an vài vị hoàng tử.
Khiến nàng kinh ngạc, không, làm mọi
người kinh ngạc chính là Lục hoàng tử, người luôn ẩn dật, cư nhiên lại
xuất hiện ở trong Ám Hương viên! Bạn đang đọc truyện được đăng trên
dembuon chấm vn.
Các quý nữ có chút dại ra nhìn nam tử có sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ thanh quý tuấn nhã, dung mạo một chút cũng
không thu Tam hoàng tử. Vốn luôn cho rằng Lục hoàng tử gầy yếu, cả người tử khí âm u, bộ dạng xấu xí, lại không ngờ..
Trong mắt Bạch Du
Nhi cũng xẹt qua kinh diễm và không dám tin. Nhưng một trận gió lạnh
thổi qua, giúp đầu óc nàng ta tỉnh táo lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua
xe lăn Mạc Ly Dạ đang ngồi. Trong giây lát, cảm giác kinh diễm nhanh
chóng biến mất, đẹp thì có ích gì, không phải chỉ là một phế nhân hay
sao?
Mạc Ly Dạ nhìn thấy Dư Duyệt, mắt phượng ôn hòa xoẹt qua ý cười khó thấy tới không ai nhìn thấy, hơi gật đầu với nàng.
Ánh mắt Dư Duyệt cũng nhẹ nhàng lướt qua hắn. Thấy tinh thần hắn tựa như
không tồi, trong lòng có chút nghi hoặc, có phải hắn tới xem vị hôn thê
Bạch Du Nhi không? Hình như không có khả năng lắm!