Dư Duyệt là một linh hồn lang thang không chốn về, cô không biết bản
thân từ đâu tới, cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu, từ khi cô có kí ức liền vẫn luôn lang thang ở khoảng không này, không có âm thanh,
không có động tĩnh, cái gì cũng không có, ngoại trừ một áp lực vô hình,
ngày ngày đè ép như muốn xe tan hồn thể của cô ra.
Có lẽ chính bởi vì thế, Dư Duyệt mới mất đi kí ức của mình.
Dư Duyệt đã không chịu nổi nữa rồi, hồn phách của cô có lẽ cũng sắp hồn phi phách tán.
Nhưng mà Dư Duyệt muốn sống, mặc kệ không gian này có khiến người ta tuyệt vọng tới mức nào đi chăng nữa.
Đáng tiếc, vận mệnh cũng không thương tiếc cô, thời gian trôi qua, linh hồn
cô cũng dần dần bị tiêu hao, hiện giờ cả người cô trong suốt, cơ hồ chỉ
cần xuất hiện một cơn gió nhẹ thổi qua hồn thể của cô cũng sẽ bị đánh
tan.
Mí mắt Dư Duyệt càng ngày càng nặng, đây là muốn biến mất sao?
Không cam lòng sao?
Nhưng không cam lòng là cái gì?
Dư Duyệt không biết, kỳ thật trong lòng cô cảm giác gì cũng không có, chỉ
là nhiều năm qua thói quen khiến cô cho dù gặp phải việc hồn phi phách
tán cũng không muốn nhắm mắt lại, tựa hồ như chỉ cần mở to mắt liền có
thể sống lâu thêm mấy giây.
Có lẽ cô đang mạnh mẽ mà chờ đợi giây phút bản thân biến mất, từ trước tới nay cô cũng không biết mình đã
trải qua bao lâu, không đếm được thời gian, trong trí nhớ cô chỉ có một
mảng trắng vô định trước mặt..
* * *
Đứng ở một gian có
chút tối, nhưng lại có hình dáng góc cạnh. Trong chớp mắt, trong lòng Dư Duyệt bỗng hiện lên một cảm xúc xa lạ, cô không hiểu đó là cái gì,
nhưng cảm giác đem lại thật thoải mái.
Mãi đến sau này, Dư Duyệt
mới hiểu được, đó là cảm động, nhiều lần trải qua cuộc sống không chết
nhưng lại không có hình dạng, rốt cuộc nhìn thấy được vật thật, sống sót sau tai nạn cảm động cùng vui sướng.
Phòng tối thật đơn sơ, cũ
nát, chỉ có bờ tường đen bốn phía, một cái bàn trang điểm, có một Đồng
Kính cổ xưa hoa văn tuyết liên thanh nhã tinh khiết, không biết có phải
Dư Duyệt ảo giác hay không, hoa văn thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng màu lam, nhưng nhìn kỹ, lại cái gì cũng không có. Mặt gương mười phần bóng
loáng, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng làm phòng tối không đến mức duỗi tay không
thấy năm ngón tay. Trước bàn trang điểm còn có một chiếc ghế ngồi mang
đậm hương vị cổ xưa, có thể nói trừ bỏ gương, đây là cái phòng nhỏ bị
cướp hết sạch nga.
Nhưng tay Dư Duyệt lại có chút run rẩy, thật
cẩn thận muốn chạm vào, rồi lại rụt trở về, lặp lại vài lần, cô mới cắn
chặt cánh môi, một đôi mắt hạnh đào hoa mở to, kinh diễm lòng người, lại có thể thấy được vài tia gợn sóng trong đáy mắt. Vậy mà lúc trước, Dư
Duyệt trong khoảng khắc bị diệt vong cũng không hề có dao động cảm xúc
lớn đến vậy.
Cuối cùng Dư Duyệt giống như đã hạ quyết tâm, cô đi
tới trước gương Đồng Kính, trong nháy mắt mặt gương sáng lên bất đồng
với xúc cảm lạnh lẽo lúc nãy làm toàn bộ hồn phách của cô căng cứng.
Đồng Kính: 【.. 】
Mặt gương bỗng nhiên biến hóa làm Dư Duyệt hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại,
từng bước từng bước mà lùi lại phía sau, đôi mắt trừng lớn nhìn Đồng
Kính, bộ dáng vô cùng ngạc nhiên.
【Dư Duyệt! 】
Nhìn mặt
gương hiện lên tên mình, Dư Duyệt rất là kinh ngạc, tuy rằng cô cũng
không biết vì cái gì mà mặt gương lại biết tên của cô.
Mặc dù
hiểu nhưng không đại biểu rằng Dư Duyệt cũng có thể dùng ngôn ngữ biểu
đạt, những năm tháng dài đằng đẵng ấy đã sớm cướp đi khả năng giao tiếp
của cô, cô chỉ có thể nhìn thẳng về phía Đồng Kính, khẽ gật đầu.
【 Ký kết khế ước. 】
Trên mặt gương hiện lên bốn chữ ấy, nó tựa hồ lặng im nửa khắc, sau đó bỏ thêm một câu, 【Có thể tồn tại. 】
Dư Duyệt mở lớn mắt, không có bất luận do dự nào mà gật đầu.
Nói thật ra, Dư Duyệt cũng không có chút gì băn khoăn, đối với bộ dáng hiện tại của mình, người ta tạo điều kiện cho bản thân mình có cơ hội được
sống thì quả thực là quá tốt rồi.
Gần như ngay lúc Dư Duyệt gật
đầu, một đạo kim quang từ Đồng Kính đi vào ấn đường cô, sau đó ấn hiện
nơi ấn đường là một đóa hoa tuyết liên sinh đẹp, ánh sáng màu lam quanh
quẩn, lại trong nháy mắt liền biến mất.
Mà linh hồn thể của Dư Duyệt cũng nhờ vậy mà tốt lên không ít, không hề giống lúc nãy gió thổi nhẹ liền tan biến.
【Đây là khế ước hiệp nghị】 Đồng Kính cao lãnh mà hiện lên mấy chữ.
Dư Duyệt cúi đầu nhìn chính mình, tuy rằng linh hồn vẫn trong suốt, nhưng
có thể thấy rõ hình dáng, ít nhất sẽ không như trước đây trừ bỏ một đôi
mắt, thân thể đều mơ hồ, một mảnh hư ảnh.
Cô lúc này, phẫn một bộ bạch y đơn giản, làn váy che khuất mắt cá chân, khuôn mặt nhỏ không có
biểu tình, lạnh nhạt cứng đờ, lại có thể thấy được tinh xảo tuyệt mỹ,
đặc biệt là đôi mắt rực rỡ lấp lánh kia. Dù cho thời gian bị nhốt ở hư
vô lâu như vậy, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn như cũ tươi đẹp tựa ánh sáng
mặt trời, lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, cánh hoa liền lìa cành, rực rỡ
phiêu rật.
Vẻ mặt không có biểu tình đã bao nhiêu năm nay, mỉm
cười đối với người khác là quá đơn giản, đối với Dư Duyệt lại là cực kỳ
khó khăn. Cô kéo kéo khóe miệng, chung quy vẫn không có chút thay đổi
nào, nhưng từ đôi mắt sinh động có hồn có thể thấy được cảm kích cùng
hưng phấn.
【khế ước hiệp nghị: Ngươi cần thiết đến thế giới bị
phá vỡ, hoàn thành tâm nguyện của khách nhân giao dịch với chúng ta,
ngươi nhận được sinh mạng của khách nhân, phá hư cốt truyện, hủy hoại
vầng sáng của nam nữ chính, đạt được mốc năng lượng nhất định của thế
giới đó, ngươi có hiểu không? 】
Dư Duyệt hiểu nghĩa trên mặt chữ
của những gì đang ở trên mặt gương Đồng Kính, nhưng không rõ ý tứ của
nó, bởi vậy không có gật đầu, mà chớp chớp mắt hạnh, rất nhiều thứ còn
nghi hoặc, nam nữ chủ là cái gì?
Đồng Kính im lặng, tựa hồ nhớ
đến khế ước giả của mình đã thoát ly thế giới lâu lắm rồi, còn có thể
nhận thức chữ đã là không tồi, cũng không biết nên giải thích cho cô sao cả.
Dư Duyệt: Khế ước giả
Hồn lực: 10
Điểm năng lượng: 0
Độ vừa lòng: 0
【Có tiến vào nhiệm vụ hay không】
Dư Duyệt tuy còn có nghi hoặc, nhưng đối với hành vi Đồng Kính không giải
thích cho cô cũng không có suất hiện sự bất mãn cùng chất vấn nào cả,
đối an bài của nó cũng vui vẻ tiếp thu.
------ lời nói ngoài lề ------
Tân văn bắt đầu, cầu Tiểu Tiên Nữ cất chứa bình luận, sao sao đát!