Hạ Lam buồn cười, "Không nên học cách nói chuyện của mẹ."
"Không phải em học mẹ, đây là lời thật lòng của em." Lý Thụy Lam cười hì hì đỡ tay chị đi lên thang cuốn, "Đối phương thích màu gì, mặc gì, ăn
mặc như thế nào, nói hết tất cả, chúng ta thảo luận một chút." A, đúng,
Cao Học Văn thích màu gì, mặc gì, ăn mặc như thế nào?
Lần này người phụ nữ kinh ngạc, cô lại có thể không lưu ý chuyện này?
"Trời ạ, chị, chẳng lẽ chị không biết sao?"
Hạ Lam lắc đầu rất nhẹ."Vậy lần đầu tiên hai người gặp mặt thì mặc kiểu
quần áo như thế nào?" Hạ Lam suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái.
Lý Thụy Lam hít một hơi, "Không thể nào, không rõ lắm? Không nhớ rõ?
Nhưng mà hai người đang hẹn hò?" "Trên lý thuyết là như thế không sai. . . . . ." Đột nhiên cảm thấy, Cao Học Văn đối xử thật tốt với cô.
Bạn trai Tiểu Hà thích cô ấy mặc váy, cho nên đã hơn nửa năm Tiểu Hà
không mặc quần dài, bạn trai Jenny thích màu sáng, cho nên Jenny cũng
không mua quần áo màu tối, chủ nghĩa đàn ông của bạn trai đầu tiên của
Tỉ Lam rất lớn, cho nên hai năm qua Tỉ Lam, quần áo bảo thủ giống như
những phụ nữ năm mươi, Thụy Lam cuồng xương quai xanh, cho nên cổ áo bạn gái anh luôn mở rất thấp, cho dù cô mặc gì, Cao Học Văn luôn sẽ nói ra
lời khen thật lòng, rất đẹp mắt, cho nên, đột nhiên bị hỏi cô rất bối
rối.
"Không sao, chọn quần áo thích hợp với chị là được."
"Hiểu rồi."
Hai chị em cứ như vậy dạo qua một tiệm lại một tiệm, Hạ Lam chỉ dự tính
mua hai bộ váy, hi vọng đáng giá, vì vậy phương án mua đồ là dạo quanh
cả tầng một lần, sau đó trong lúc tính tiền lại quyết định sẽ đi đâu.
Lý Thụy Lam từng đi mua sắm với bạn gái, nên biểu hiện vô cùng quen
thuộc và vô cùng kiên nhẫn, cái váy này hơi dài, không thể hiện được sự
sinh động của thời trang mùa xuân, chị da chị trắng, màu hồng sẽ rất đẹp mắt, không có nam sinh nào không thích nhìn xương quai xanh, cổ áo thấp một chút là được rồi. . . . . . Tốn hết hai tiếng, cuối cùng cũng chọn
được, Hạ Lam chuẩn bị lấy bóp da thì Thụy Lam nhanh hơn một bước đưa thẻ ra, "Để em." Hạ Lam há miệng, sau đó không nói gì, sờ sờ đầu em trai,
trong lòng có chút vui mừng.
"Làm việc được ba tháng, có một chút tiền thưởng, em vốn cũng muốn mua phần quà tặng cho chị."
"Trưởng thành."
"Đã sớm trưởng thành." Thụy Lam cười, "Có rảnh rỗi về nhà ăn một bữa cơm đi." Hạ Lam không hiểu cảm thấy lời của Thụy Lam có hơi kỳ lạ, mặc dù
cô không ở cùng người nhà, nhưng cho tới nay mỗi tháng cô đều sẽ trở về
một hai chuyến, năm ngoái lịch dạy hè sắp xếp rất được, thậm chí cô có
thể ngủ một đêm ở nhà, buổi trưa hôm sau mới rời khỏi Đài Bắc.
Cho dù tình hình hiện tại là vừa đang bị vây trong công việc vừa đang
yêu, cô vẫn thường về nhà, gọi điện thoại cho mẹ, liên lạc với em trai
em gái bằng phần mềm nhắn tin, tình cảm gia đình vẫn rất thân thiết,
không xảy ra chuyện "Rất lâu không nhìn thấy con".
"Trong nhà thế nào?"
"Em và Tỉ Lam đều cảm thấy hình như mẹ gặp chuyện gì đó."
Hạ Lam cau mày, "Cái gì gọi là có chuyện? Phương diện nào? Nói rõ ràng một chút."
"Gần đây bà ấy nghe điện thoại luôn hạ giọng thật thấp, hơn nữa vừa nói
xong liền than thở, em hỏi mẹ, đầu tiên mẹ nói không có việc gì, em lại
hỏi, mẹ mới nói trước kia có một chị em tốt đến nước Mĩ, gần đây gọi
điện thoại vay tiền mẹ, hi vọng mẹ gửi một khoản tiền qua, mẹ không muốn cho mượn, cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng đối phương vẫn gọi
điện thoại, em nói mẹ không cần nghe điện thoại thì tốt hơn, làm sao lại có người như vậy, cũng không phải là chúng ta nợ cô ta, nhưng