" Trời ạ! đây là trung phẩm ngũ giai tài nguyên: Đá bạch hổ"
" Còn đây nữa. Cực phẩm ngũ giai tài nguyên: Liên Sinh Quả"
"Oh My God! Đây ... đây là Hạ phẩm thất giai tài nguyên: Bạch ... Bạch.. Ngọc ... Cửu .... Kiếp"
...
Trên đỉnh lăng mộ, Long cùng Thanh Mị há hốc mồm, khuôn mặt chấn động vô cùng nhìn một căn phòng rộng lớn với vô số tài nguyên quý hiếm. Bộ
dạng giống như nhìn thấy một điều gì đó không tưởng vậy.
Mà cũng phải. Ở kỉ nguyên này, tài nguyên đã bắt đầu khan hiếm dần.
Cả Thái Dương Tinh Hệ, tài nguyên cao cấp nhất cũng chỉ là tứ phẩm tài
nguyên mà thôi. Mà những tài nguyên đó, đều được liệt vào SSS cấp bí mất của quốc gia, chỉ có những người lãnh đạo cao cấp nhất của đế quốc mới
có thể biết tới nó. Kể cả Thanh Mị có bố là chỉ huy Hư Không Hình Cảnh
cũng hoàn toàn không biết tới những tài nguyên này, họa chăng cũng chỉ
nghe tới bọn nó ở trong sách giáo khoa mà thôi.
Về phía Long, hắn chỉ hơn Thanh Mị là đã được nhìn thấy ngũ giai tài
nguyên. Thế nhưng, đó cũng là một lần duy nhất trong cuộc đời hắn được
chứng kiến loại tài nguyên đó. Từ đó đến nay đã hơn mười năm, Long chưa
bao giờ nhìn thấy bất kì một tứ giai tài nguyên nào nữa huống hồ là ngũ
giai.
Vậy mà hiện tại bọn họ thấy gì? Một căn phòng với ngũ giai tài nguyên chất thành đống, lục giai đếm không hết, còn thất giai tài nguyên cũng
xếp thành một hàng dài mấy nghìn loại. Căn phòng này quả thật là một sự
trùng kích không hề nhẹ vào tâm trí của hai người. Trong lòng không
ngừng hô hào: Mẹ nó! từ bao giờ mà ngũ giai tài nguyên trở lên nhiều như rau muống vậy.
Thấy Long cùng Thanh Mị ngơ ngác đứng đó , bộ dạng tràn đầy khiếp sợ. Trần Gia Khánh trên mặt toát lên vẻ đắc ý cùng tự hào. Dù sao, nơi này
là tâm huyết cả đời của ông, được ông tích góp trong vòng mấy ngàn năm
mới đạt được con số khổng lồ như thế này.
Khẽ phất tay, lập tức không gian rung động. Toàn bộ tài nguyên biến
mất để lại một căn phòng khang trang, sạch sẽ. Giữa phòng là một bộ bàn
ghế cỏ xưa. Xung quanh có một một cái bàn làm việc cùng với một cái
giường ngủ.
" Hai đứa. Ngồi đi".
Trần Gia Khánh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Long và Thanh Mị yêu cầu.
Nghe vậy, hai người mới từ trong chấn động tỉnh lại, nhìn nhau gật đầu sau đó ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Long không nhịn được , có chút khiếp đảm, không dám tin:
" Sư phụ, ngài thật sự la Giả Kim Thiên Sư - Trần Gia Khánh"
" Chẳng lẽ ta cần lừa dối con sao?"
Trần Gia Khánh cười ha hả. Sau đó cởi bỏ lớp chùm đầu. Một khuôn mặt
già nua tràn đầy vẻ phúc hậu vối bộ râu và mái tóc bạc trắng khiến cho
bất kì ai nhìn thấy ông đều nghĩ ông là một con người thân thiện. Thật
sự không ngờ tới, một con người như thế lại là một thánh Troll, hãm hại
người khác. Thật đúng là không thể chông mặt mà bắt hình dong ah.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc được ghi lại bên trong " Cửu Hoàng Sử Kí".
Long dù đã tin tưởng 9/10 thế nhưng cũng không nhịn được khiếp sợ kêu
lên:
" Trời ạ! Ngài thật sự là Giả Kim Thiên Sư"
Thấy Long bộ dạng như thế, Thanh Mị cực kì ghi hoặc. Từ biểu hiện của Long lúc này, cô đoán Trần Gia Khánh là một người rất nổi tiếng trong
lịch sử. Thế nhưng mà cô thật sự không nhớ ai tên là Gia Kim Thiên Sư
hay Trần Gia Khánh Cả. Nghĩ vậy, cô không nhịn được tò mò ghé vào tai
hắn nói nhỏ.
" Ông xã, sư phụ là ai vậy?"
Mặc dù Thanh Mị nói rất nhỏ. Tuy vậy, Trần Gia Khánh vẫn nghe rất rõ
ràng. Đối với việc Thanh Mị không biết tới ông, Trần Gia Khánh không
chút nào để ý lên tiếng:
" Không cần phải nói nhỏ như vậy. Có gì không hiểu cứ nói ra đi"
Bị phát hiện. Thanh Mị không khỏi xấu hổ cúi đầu. Dù sao, Trần Gia
Khánh rất có thể là một người rất nổi tiếng của lịch sử. Thanh Mị không
biết tới ông ta không khác gì tự mắng mình ngu dốt. Không xấu hổ, thẹn
thùng mới là lạ.
Thanh Mị không biết tới Trần Gia Khánh không ngoài dự đoán của Long.
Lịch sử của đại lục nói chung và đế quốc nói riêng được chỉ ghi lại các
sự kiện, các nhân vật cách đây hơn 2000 năm mà thôi. Còn trước 2000 năm, thì sách lịch sử chỉ ghi rất mơ hồ. Chỉ ghi một số sự kiện quan trọng
mà không có tên của các nhân vật như Trần Gia Khánh, hay Lý Thường Kiệt. Cũng chỉ có những người như Long, mới có thể biết được những việc này.
" Bà xã. Em biết Việt Nam Thiên Quốc chứ?"
Để trả lời câu hỏi của cô. Long liền hỏi cô một vấn đề mà ai cũng biết.
Quả nhiên khi nghe tới Việt Nam Thiên Quốc. Thanh Mị gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào cũng sùng kính nói:
" Em biết. Việt Nam Thiên Quốc chính là tiền thân của Đại Việt đế
quốc. Là quốc gia duy nhất đạt tới Thiên Quốc, cũng là quốc gia thống
trị đại lục trong suốt mấy ngàn năm"
" Sau đó, bởi vì các quốc gia khác bất mãn sự độc tài của Việt Nam
Thiên Quốc vì thế đã liên minh với nhau hòng lật đổ Việt Nam Thiên Quốc. Từ đó, Việt Nam Thiên Quốc biến mất cùng với toàn bộ các đế quốc tham
chiến. Đại lục rơi vào cảnh hỗn loạn suốt ba ngàn năm mới bắt đầu chia
lại. Thời kì đó, người ta gọi là Đại Chiến Thế Giới lần thứ nhất"
Nói tới đây, Thanh Mị không khỏi thở dài. Thân là người Việt, Thanh
Mị rất có tinh thần yêu nước. Khi biết quốc gia mình đã từng thống trị
đại lục, dù là bất kì con dân Đại Việt đều cảm thấy tự hào.
Mà khi nghe Việt Nam Thiên Quốc diệt vong, bọn họ đều ngậm ngùi, than thở và tức giận. Dù sao, không có bất kì người nào mà không tức giận
khi đất nước, quê hương mình bị diệt vong. Dù đó chỉ là tiền thân mà
thôi.
Còn lý do tại sao sách lịch sử lại biết được việc của năm mươi ngàn
năm trước mà lại không biết tất cả những sự kiện của mười ngàn năm. Cái
này không một ai biết. Ngay cả Đại Lục Sử Quan - tổ chức viết sách lịch
sử của do các đế quốc thành lập, cũng là tổ chức đã viết lên " Đại Lục
Sử Kí" cũng không biết điều này. Bọn họ nói rằng, bọn họ biết tới Việt
Nam Thiên Quốc, biết tới Đại Chiến Thế Giới lần thứ hai hoàn toàn là do: Mơ.
" Đúng vậy. Từ đó tới nay đã hơn năm mươi ngàn năm trôi qua. Ssau khi Việt Nam Thiên Quốc biến mất, kéo theo đó là các đế quốc diệt vong
trong cuộc đại chiến với Việt Nam Thiên Quốc. Đại lục rơi vào tinh cảnh
chia năm xẻ bảy, chiến tranh liên miên không ngừng. Vô số vương quốc
xuất hiện tranh giành địa bàn, chém giết lẫn nhau chỉ với một mục đích:
Thống Nhất đại lục."
Ở nơi mà trước kia là vùng đất của Việt Nam Thiên Quốc. Nam Việt
vương quốc được thành lập. Hoàng đế của Nam Việt Vương Quốc họ Ngô, tên
Quyền. Ông mang theo Nam Việt vương quốc tham gia vào Đại Chiến Thế Giới lần thứ nhất"
"Sau này, cuộc đại chiến kết thúc mà không có ai là người thắng cuộc. Đại lục không được thống nhất mà chia thành các vùng đất tự quản của
các Vương Quốc, nước giếng không phạm nước sông, Vương Quốc này không
được tham dự vào bất kì vấn đề gì của Vương Quốc khác".
Nói tới đây, Long dừng lại một chút rồi nhìn Thanh Mị hỏi:
" Em có biết sự khác biệt giữa Tiểu Quốc, Vương Quốc và Đế Quốc không?"
Thấy Thanh Mị lắc đầu, Long cười nói ra một bí mật kinh người. Một bí mật mà nếu như để các nhà sử học , thậm chí là hoàng đế cũng phải kích
động vô cùng. Bởi vì những gì hắn nói sau đây, liên quan tới sự hưng
thịnh của Đại Việt Đế Quốc.
" Tiểu Quốc, Vương Quốc, Đế Quốc đều tồn tại một quy luật bất biến:
Thăng, Trầm, Suy, Thịnh. Vận mệnh của bọn họ như một cái kim tự tháp
vậy. Ban đầu là xây dựng đất nước, trải qua quá trình phát triển đạt tới sự thịnh vượng, chính là đỉnh của kim tự tháp. Và sau đó, bọn họ từ từ
suy thoái, từ từ lui tàn. Rồi lại để một Tiểu Quốc, Vương Quốc, Đế Quốc
khác được thành lập, rồi lại bắt đầu vòng tuần hoàn như thế. Nam Việt
Vương Quốc không ngoại lệ."
" Bắt đầu từ Ngô Quyền, hay còn gọi là nhà Ngô. Sau đó trải qua tám
triều đại là Đinh, Tiền Lê, Lý, Trần, Hậu Lê, Nguyễn và bây giờ nhà Hồ.
Tám dòng tộc này chính là chín triều đại đã thay nhau thống trị Nam Việt Vương Quốc trong suốt bốn mươi ngàn năm. Và đến khoảng thời gian cách
đấy 2000 năm, dưới sự thống trị của triều đại nhà Nguyễn, Nam Việt Vương Quốc tấn thăng đế quốc, và đổi tên thành Đại Việt Đế Quốc"
Nói xong, Long ánh mắt nhìn về phía Trần Gia Khánh, trong mắt lóe lên một tia kính ý nói:
" Và sư phụ. Ông ta chính là hoàng đế thứ sáu của triều đại nhà Trần. Trần Giả Tông - Trần Gia Khánh"
Thanh Mị lúc này hoàn toàn bị câu chuyện của Long làm cho ngây ngốc.
Cô bị những bí mật bên trong câu chuyện của Long làm cho chấn động ,
giật mình vô cùng.
Thanh Mị là một người rất thông minh. Cô có thể nghe ra được từ trong câu chuyện của Long, lịch sử đã bị chôn vùi trong năm mươi nghìn năm
của đế quốc. Thanh Mị biết tới Nguyễn gia - cũng là hoàng tộc đế quốc.
Thế nhưng , cô thật sự không tài nào tin nổi là phía sau Nguyễn gia lại
có tới bảy gia tộc khác thống trị đại lục trong suốt bốn mươi nghìn năm. Tin tức này đối với cô quả thật là một sự trùng kích cực lớn.
Đồng thời, Thanh Mị cũng cực kì khiếp sợ khi nghe Long nói về quy
luật tồn tại của Tiểu, Vương , Đế Quốc để từ đó hiểu ra một điều: Đại
Việt Đế Quốc sẽ có ngày sụp đổ. Một điều mà đến giờ Thanh Mị cũng không
dám tin. Dù sao, hiện tại đế quốc đang phát triển rất mạnh, rất khó tin
nổi rằng một đế quốc hùng mạnh đứng thứ ba thế giới lại sẽ có ngày diệt
vong.
Và điều khiến cô kinh hãi nhất, không thể tin được chính là lai lịch
của Trần Gia Khánh: Hoàng đế của nhà Trần. Một thân phận quả thật không
thể tin nổi. Đến nỗi, khi cô nhìn về phía Trần Gia Khánh, cô không thể
thốt lên:
" Trời ạ! Đây là sự thật sao?"
" Mặc dù khó tin nhưng đó là sự thật. Đúng như Long nói, ta đã từng
là Hoàng đế đời thứ sáu của nhà Trần. Bất quá, hiện tại ta chỉ là một
tên Giả Kim Thuật mà thôi".
Trần Gia Khánh vuốt râu lắc đầu. Trong mắt lóe lên một tia tưởng
niệm. Trong lòng đối với Long không khỏi tràn đầy sự kinh ngạc. Thật
không ngờ tên đồ đệ của mình lại biết nhiều đến vậy, ông cứ nghĩ rằng
mười ngàn năm đã trôi qua. Sẽ không có người còn nhớ tới Bát Đại Hoàng
Tộc ( mà quả thật là như vậy).
" Giả Kim Thuật?" Nghe Trần Gia Khánh nói thế, Thanh Mị khó hiểu lên
tiếng. Cô biết Giả Kim Thuật là gì, thế nhưng cô thật sự không tin nổi
một vị hoàng đế lại am hiểu Giả Kim Thuật.
Dù sao, Giả Kim Thuật nói trắng ra chính là thợ rèn mà thôi. Mặc dù
đây là một trong hai chức nghiệp vĩ đại nhất của đại lục thế nhưng lại
cần một tính kiến trì cùng thời gian lên tới 23 h bên lò rèn. Mà điều
này, đối với một hoàng đế là không thể nào?.
" Em biết tại sao sư phụ lại có danh hiệu Giả Kim Thiên Sư chứ?"
Lúc này, Long ở bên cạnh cô lên tiếng giải thích. Mà hắn cũng trả lời luôn bởi vì hắn biết Thanh Mị hoàn toàn mù tịt rồi.
" Giả Kim Thiên Sư chình là danh hiệu mà người đời đặt cho sư phụ. Sư phụ không chỉ là hoàng đế anh minh sáng suốt mà còn là một Giả Kim
Thuật tài ba. Vị Cửu Phẩm Giả Kim Thuật đầu tiên và cũng là duy nhất của đại lục. Chính ông là người đã mở ra cuộc cách mạng khoa học công nghệ
cho đại lục. Biến nơi đây từ một đại lục lạc hậu tiến vào kỷ nguyên khoa học, nhân loại bởi vì đó mà trở lên văn minh, tiên tiến. Xã hội cũng
theo đó không ngừng phát triển"
"Mặc dù việc làm của ông khiến địa vị của Linh Sư giảm xuống ( ý của
Long là khoa học lên ngôi, nhân loại cũng không còn chú trọng quá nhiều
vào việc tu luyện), thế nhưng chính ông là người đã đưa nhân loại đặt
những nền móng đầu tiên. Để rồi tương lai bây giờ, chúng ta bước vào kỉ
nguyên vũ trụ, khám phá vũ trụ vô tận, thần bí."
Long càng nói càng có chút kích động. Trong giọng nói của hắn tràn
đầy vẻ kính bái. Dù là khi đối mặt với Lý Thường Kiệt, Long cũng không
kích động, kính trọng như vậy.
Lý Thường Kiệt chỉ là một trong Thập Tiên của Việt Nam Thiên Quốc,
Long tôn kính ông bởi vì sức mạnh cùng tuổi tác đáng tuổi cụ tổ mấy chục đời của hắn.
Còn Trần Gia Khánh, Long xuất phát từ nội tâm sùng kính. Giống như
việc hắn tôn thờ Độc Cô Thiên Tà vậy. Bởi vì những gì mà ông làm ra cho
đế quốc nói riêng và đại lục nói chung là vô cùng lớn , là vô giá.
Những phát minh của ông, những kiến thức vô cùng vô tận về vũ trụ, về khoa học của ông đã đặt những nền móng vững chắc để rồi sau này, Nguyên Linh Đại Lục bước vào kỷ nguyên vũ trụ, khám phá tinh không vô hạn.
Những gì mà ông làm cho đại lục, xứng đáng được cả thế giới tôn thờ,
được cả thế giới nhớ đến mãi mãi về sau.
Mà quả thật, khi nghe Long nói vậy. Thanh Mị liền đã biết Trần Gia
Khánh là ai, thế nhưng khi đã hiểu ra. Cô thật sự không thể nào tin nổi
lắp bắp kêu lên:
" Trời ạ! Như vậy, ông ấy chính là..."
" Đúng vậy. Chính là một trong ngũ đại thánh nhân trong truyền thuyết của đại lục: Khoa Học Thánh Giả"