Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 59: Quỷ Thành


trướctiếp

Lữ Hàn nêu ý kiến: “Cái salon tóc kia chưa biết có liên quan chuyện này hay không, có khi họ chỉ là mua lại tóc của người ta bán mà không rõ nguồn gốc. Hoặc giả chủ nhân của sợi tóc này sau khi bán tóc xong thì mới chết, chứ không chắc là chết rồi mới bị người ta lấy tóc.”

Tiêu Tương gật đầu: “Thế nên việc tìm nguồn gốc hãy tạm gác lại, trước mắt ưu tiên gặp được quỷ hồn này để xem xét đã.”

Khúc Vương hỏi lại: “Làm sao để gặp được?”

Tiêu Tương cười nhẹ: “Như những lần trước thôi, có điều đêm nay phải tạo khung cảnh mời gọi một chút.”

Khúc Vương thắc mắc: “Thế nào là khung cảnh mời gọi?”

Tiêu Tương suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhà của ông hoàn toàn không bố trí các biện pháp phòng ngự và công kích tà vật, nhưng quỷ hồn này chỉ đứng ngoài nhìn mà không dám vào trong, chứng tỏ nó mới chỉ là quỷ hồn cấp thấp nhất, gọi là u hồn. Đêm nay ông bảo người làm ở yên trong phòng, tắt hết đèn, mở cửa ban công, thắp một cây nến trắng trong phòng, bản thân ông thì cứ ngồi trên giường ôm lấy lá bùa có sợi tóc bên trong, u hồn này kiểu gì cũng sẽ bị hút đến.”

Khúc Vương có chút lo lắng: “Nó đến rồi thì sao nữa? Còn mọi người lúc đó sẽ ở đâu?”

Tiêu Tương đáp: “Tối nay sẽ chỉ có tôi và anh Hàn đây ở lại, chúng tôi sẽ ở phòng nào đó kế bên, khi nào u hồn đó đến, lập tức chúng tôi sẽ biết mà qua đây.”

Nhưng nét mặt Khúc Vương vẫn còn một chút gì đó không an tâm, ngập ngừng một lúc y hỏi: “Các vị có món đồ gì đó bảo hộ trừ tà để ở chỗ tôi không? Chứ chỉ một mình ngồi đợi nó đến như vậy, quả thực có chút không dám.”

Lữ Hàn thấy cơ hội cho Tử Đằng đã tới nên lên tiếng: “Nếu để vật bảo hộ ở lại bên cạnh ông thì u hồn đó sẽ không dám đến gần, có khi lại chạy mất nữa. Có điều… Nếu là dùng hoa Huyết Tử Đằng có thể sẽ phù hợp.”

Khúc Vương nghe thế liền vội vàng hỏi lại: “ Huyết Tử Đằng ấy là loại hoa như thế nào?”

Tử Đằng đáp: “Đây là loại hoa rất đặc biệt, có khả năng hấp thu tà khí, nếu để một lẵng hoa bên cạnh, khi u hồn đó đến gần sẽ bị loại hoa này hút hết quỷ lực, muốn làm hại ông cũng không được.”

Khúc Vương vui mừng nói: “Thế thì tốt quá, cho tôi một lẵng hoa thật lớn nhé.”

Tử Đằng ra vẻ ngập ngừng: “Loại hoa này đặc biệt nên rất hiếm, giá cả có chút đắt đỏ, làm một lẵng hoa lớn thì e là…”

Khúc Vương phẩy tay: “Tiền bạc không thành vấn đề, tôi quý mạng sống của mình hơn, mọi chi phí Tiểu Nhi sẽ thanh toán hết cho các vị, cô ấy có ủy quyền thực hiện tất cả các giao dịch của tôi.”

Tiêu Tương gật đầu: “Vậy được rồi, bây giờ còn sớm, chúng tôi sẽ đi ngang cái salon tóc xem có thêm manh mối gì không. Tối nay chúng tôi sẽ đến, ông nhớ chuẩn bị những gì tôi dặn.”

Khúc Vương gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Ra đến cổng, Tiêu Tương bàn kế hoạch với mọi người: “Bây giờ Khâu tiểu thư đưa Tử Đằng về chuẩn bị lẵng hoa, tôi với Lữ Hàn sẽ bắt xe đi tìm tiệm làm tóc theo địa chỉ đã có. Tối nay chỉ cần tôi với Lữ Hàn ở lại là được, có việc gì sẽ báo lại cho hai người sau.”

Khâu Nhi cười đáp: “Không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cô cứ gọi Khâu Nhi bình thường là được rồi.”

Tiêu Tương cũng gật đầu: “Theo ý cô vậy.” Rồi bốn người chia làm hai nhóm như đã bàn. Tiêu Tương và Lữ Hàn bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế đi tìm.

Tài xế taxi xem địa chỉ một lúc rồi nói: “Địa chỉ này khá xa đây, nằm ở ngoại ô, có lẽ là gần về phía Quỷ Thành.”

Cả Lữ Hàn và Tiêu Tương cùng nhau thốt lên: “Gần Quỷ Thành à?”

Tài xế quay ra sau nhìn hai người, kéo cửa sổ vách ngăn lên, hỏi: “Phải, hai người thật có chuyện muốn tìm đến đó sao?”

Tiêu Tương gật đầu: “Cứ đưa chúng tôi đi tìm địa chỉ đó là được.”

Trong xe có vách ngăn bằng kính nên hành khách ngồi phía sau có thể thoải mái nói chuyện riêng tư mà không lo tài xế nghe được. Tiêu Tương hỏi Lữ Hàn: “Ngươi biết gì về Quỷ Thành không?”

Lữ Hàn lắc đầu: “Không nhiều lắm, chỉ biết đó là nơi thần bí, bị bưng bít rất nhiều thông tin. Quỷ Thành bản chất là một thành phố được xây dựng cho mục đích dân sinh với rất nhiều các tòa nhà cao tầng. Cách đây khoảng hai mươi năm, sau khi xây xong thì lại không có ai dọn vào ở, không rõ là không muốn vào hay là không được cho phép vào. Thậm chí người ta còn xây một bức tường cao năm mét, dài mười cây số từ chân núi Tử Thiết ra đến tận bờ biển Phủ Lệ để ngăn cách Thạch Thành với Quỷ Thành. Đầu tận cùng của bức tường ở núi Tử Thiết được xây ăn sâu vào núi, muốn từ Thạch Thành vượt qua phải leo hẳn lên núi một đoạn rồi vòng qua, còn đầu tận cùng ở bờ biển Phủ Lệ được xây ra biển một đoạn ngập quá đầu người, từ Thạch Thành phải ra biển một đoạn mới vòng qua được.”

Tiêu Tương hỏi: “Có biết nguyên nhân vì sao lại như vậy không?”

Lữ Hàn nhíu mày: “Từ đó đến nay, chẳng có mấy thông tin về Quỷ Thành lọt ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ nghe phong thanh bên đó có ma quỷ nên người dân không sống ở đó. Ngoài ra còn có vô số thông tin khác như là cơ sở sản xuất vũ khí bí mật của chính phủ, rò rỉ phóng xạ, có người ngoài hành tinh… Nhưng chẳng ai biết thực hư thế nào cả.”

Tiêu Tương im lặng một chút rồi nói: “Lúc trước, có lần ta từng bảo Lốc Cốc đi một vòng quanh Quỷ Thành thám sát.”

Lữ Hàn lập tức thắc mắc: “Kết quả như thế nào?”

Tiêu Tương đáp: “Nó cho biết ở đó có đủ các loại tà vật, nhưng có khu vực vẫn có người sinh sống.”

Lữ Hàn kinh ngạc: “Có người sinh sống ở đó sao? Ai lại sống ở đó được?”

Tiêu Tương thâm trầm: “Vấn đề là Lốc Cốc cho biết có một khu vực mà nó không dám xâm nhập vào, bên trong có quỷ khí rất cường đại. Nhưng cỗ quỷ khí không thoát ra khỏi khu vực đó, dường như có một giới hạn mà quỷ khí không vượt ra ngoài được, có điều cũng khiến Lốc Cốc không thể đi vào.”

“Nó là quỷ do thám mà không thể thám sát được sao?”

“Phải, Lốc Cốc chỉ có mỗi năng lực vô hình vô tướng, hoàn toàn không có chút quỷ lực nào, gặp phải quỷ khí quá mạnh nó không đến gần được. Chứ nếu chỗ nào nó cũng đi được thì bá đạo quá rồi.”

Xe chạy gần một tiếng, nhưng khi đến nơi thì thấy tiệm đang đóng cửa, nhìn đồng hồ đã là hơn mười hai giờ, Tiêu Tương bảo: “Ở những nơi gần ngoại thành thế này, một số hàng quán đóng cửa nghỉ trưa, có khi buổi chiều quay lại mới biết được tiệm có mở cửa không.” Nhìn ra cách đó một đoạn có quán cơm, Tiêu Tương đề nghị: “Chúng ta qua đó ăn cơm trưa, đầu giờ chiều quay lại đây xem sao.”

Chủ quán cơm thấy Lữ Hàn và Tiêu Tương bước vào thì vồn vã mời chào: “Hai vị muốn dùng gì? Quán có cơm sườn, bánh bao xá xíu, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là cháo thịt bằm. Dùng thử bát cháo thịt bằm ở đây, chắc chắn sẽ phải quay lại lần thứ hai.”

Tiêu Tương nhìn qua thấy Lữ Hàn không có ý kiến gì nên gật đầu: “Vậy cho chúng tôi hai bát cháo thịt bằm.”

Kiếm được chỗ ngồi, Lữ Hàn nhìn quanh một vòng, quả như lời ông chủ giới thiệu, quán chỉ có mỗi ba món ăn, các thực khách khác cũng chỉ thấy người ăn cơm sườn, người ăn bánh bao, người úp mặt vào một cái bát lớn húp sì sụp.

Hai bát cháo bốc khói nghi ngút được bưng ra, mùi tỏa rất thơm khiến ai cũng phải chảy nước miếng. Bát cháo nhìn qua rất hấp dẫn với đầy đủ các loại màu sắc, nước béo vàng óng, hạt gạo trắng mịn, cà rốt rực rỡ, ngò và hành xanh ngắt, tiêu bột xám bạc, thịt bằm mềm mại vun đầy lên ở giữa. Không hổ danh là món nổi tiếng của quán.

Lữ Hàn múc một muỗng lên thổi cho bớt nguội để thưởng thức, Tiêu Tương cũng múc một muỗng lên nhưng không thổi mà nhìn chăm chú một hồi rồi đưa tay kín đáo ngăn Lữ Hàn lại. Lữ Hàn ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiêu Tương nhíu mày đáp khẽ: “Trong bát cháo tỏa ra thi khí.”

Lữ Hàn cũng tập trung nhìn một lúc nhưng không thấy được gì, cảm thấy giận lão già Tiêu Ảnh Tử, lão rút gần hết năng lượng hỗn độn của Thấu Thị bỏ xuống cái nhẫn, chỉ chừa lại một phần làm đôi mắt giờ đây chỉ còn tương tự như Âm Dương Nhãn để phân biệt người hay quỷ, chứ không nhìn ra được thứ gì khác như luồng thi khí này. Có điều không dám nói ra cái bực bội trong lòng trước mặt Tiêu Tương.

Tiêu Tương nhìn quanh một lượt, nói khẽ: “Bánh bao xá xíu và cơm sườn mà mọi người trong quán đang ăn cũng đều tỏa ra thi khí tương tự.” Rồi quay sang nhìn Lữ Hàn kết luận: “Cái quán này bán toàn thịt người!”

Lữ Hàn nuốt nước miếng nhìn cái muỗng trong tay mình rồi nhìn xuống bát cháo, không ngờ món ăn cảm giác vô cùng thơm ngon trước mặt mình đây lại là một bát cháo thịt người. Anh thả cái muỗng xuống lại bát cháo, lẩm bẩm: “Mỗi ngày cần bao nhiêu ký thịt người để bán cho khách ở đây?”

Tiểu Tương cũng nhíu mày lẩm bẩm: “Chưa hẳn là phải giết người, thịt này tỏa ra thi khí, không lẽ là cương thi bị giết chết rồi chặt xác ra để chế biến món ăn!”

Lữ Hàn thắc mắc: “Cương thi cứng đơ như khúc gỗ, làm sao chế biến ra thứ thịt mềm mại này được?”

Tiêu Tương lắc đầu: “Cương thi cứng là cứng khớp, các khớp ở tay chân của nó đều bị tử khí tắc nghẽn nên không thể cử động. Còn những cương thi đã trải qua độ kiếp, chịu thiêu đốt của lôi hỏa, tử khí tắc nghẽn ở khớp bị lôi hỏa đả thông nên có thể cử động được như người bình thường.”

Lữ Hàn trợn mắt: “Nếu vậy cương thi chỉ cần đợi trời mưa, leo lên đồi cao cho sét đánh là có thể thăng cấp rồi.”

Tiêu Tương trừng mắt: “Ở đâu ra dễ thế, cả ngàn con cương thi bị sét đánh không biết có nổi một con qua được độ kiếp không nữa, còn lại đều bị sét đánh chết cả. Hơn nữa theo truyền thuyết, phải bị sét đánh chín lần mà vẫn sống sót thì mới độ kiếp thành công. Gia gia và ta trước nay chưa từng gặp được cương thi dạng này.”

Nghe những kiến thức này, Lữ Hàn như mở rộng tầm mắt, có điều nhớ ra chính sự nên lại hỏi: “Vậy làm sao chế biến thịt cương thi ra được thứ thịt mềm mại như thế này?”

Tiêu Tương nhướn mắt: “Phải hỏi kẻ làm ra thứ này, có thể hắn biết một phương thức điều chế gì đó, cái này ta không minh bạch được.”

Đúng lúc đó, từ phía sau Lữ Hàn và Tiêu Tương phát ra giọng nói của gã chủ quán khi nãy: “Hai vị quan khách, thức ăn của quán có điều gì làm phiền lòng hay sao mà nãy giờ hai vị không đụng muỗng tới vậy?”


trướctiếp