- Đấy, cô thấy chưa? Người ta vẫn bảo ban ngày đừng nhắc đến người,
ban đêm đừng nhắc đến quỷ. Đêm hôm khuya khoắt, cô nhắc đến quỷ làm quỷ
tới thật rồi đấy.
Điệp Thần rụt rè ôm lấy tay của Thủy Mộng Trung, lén lút nhìn về phía cuối xe qua lưng ghế, thì thầm:
- Bây giờ làm thế nào?
Dường như các cô gái, dù có mạnh mẽ đến thế nào, thì bản tính trời sinh đều có một chút sợ ma thì phải.
Thủy Mộng Trung mở Niệm lực xem xét rồi nói:
- Cuối xe quả thật không phải là người.
Lữ Hàn mở Thấu Thị quan sát rồi bảo:
- Đây là một con quỷ có ba đầu và sáu tay, nó mặc một cái áo trùm rất rộng, được thiết kế để thò đầy đủ cả ba cái đầu và sáu cái tay ra
ngoài. Buổi đêm nhìn sơ qua thì cảm giác rất giống như là ba người đi
sát vào nhau.
Điệp Thần thì thầm:
- Nó lên xe để làm gì nhỉ? Không phải là để bắt người ăn thịt chứ?
Thủy Mộng Trung lắc đầu:
- Trên người nó không có mùi máu, khả năng nó lên xe này không phải
để bắt người ăn thịt. Không rõ ý đồ của nó là gì. Cứ theo dõi một lúc
xem thế nào.
Xe chạy được thêm năm phút thì con quỷ cuối xe đứng lên, lừ lừ đi dọc theo lối đi lên sát đầu xe. Đến nơi, nó đứng cạnh lái xe. Lái xe thấy
có người đứng cạnh mình thì bật đèn ở khu vực khoang xe phía trước lên
và quay qua hỏi:
- Lên đây làm gì vậy? Ra ghế mà ngồi đi chứ.
Đột nhiên con quỷ dùng hai tay phanh cái áo choàng của nó ra, rồi từ
từ quay mặt lại để cho tất cả hành khách có thể nhìn thấy. Khi áo choàng phanh ra, có thể nhìn rõ ràng đây không phải là ba người mà chỉ là một
thân thể có ba cái đầu đính lên trên. Sáu cái tay đính vào hai bên
người, mỗi bên ba cái, đang khua khoắng loạn xạ.
Lái xe trong đêm tối nhìn thấy cảnh tượng này thì hồn vía lên mây,
chỉ biết phản xạ quen thuộc là đạp chân côn và chân thắng. Chiếc xe
thắng gấp, lốp xe rít dài trên mặt đường. Theo đà quán tính, con quỷ bị
ngã bật ngửa đập đầu vào kính xe phía trước một cái “cốp”. Nó có vẻ đau, lồm cồm bò dậy, lấy một tay xoa xoa đầu, trừng mắt nhìn người lái xe và gầm lên một tiếng.
Hành khách trên xe đang trong giấc ngủ đều bị đánh thức và chúi nhủi
ra trước khi xe bị phanh gấp. Họ ngơ ngác nhìn con quỷ đứng ở đầu xe
cạnh tài xế đang gầm gừ, sáu cái tay quơ quào giận dữ. Cả xe hét toáng
lên, những người ở hàng ghế đầu vội vàng bỏ chạy. Người ngồi ghế phía
ngoài sát lối đi thì chạy về cuối xe, người ngồi ghế sát cửa sổ thì nhảy qua lưng ghế, đạp vào cả hành khách ngồi ở dãy ghế phía sau. Trong xe
bỗng chốc hỗn loạn.
Con quỷ gầm gừ một lúc thì đạp văng cửa lên xuống xe rồi nhảy ra
ngoài, chạy đi. Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung đợi cho mọi người chạy ra hết
cuối xe, chừa chỗ trống ở lối đi thì bật dậy khỏi ghế, đuổi theo con
quỷ. Điệp Thần tính chạy theo nhưng chợt nhớ ra khẩu Walther của mình
đang để trong ba lô nên mở khoang hành lý phía trên lấy ba lô của mình
xuống. Cô phân vân một chút rồi lấy luôn ba lô của Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn, khệ nệ vác ba cái ba lô to đùng đuổi theo hai người kia.
Người lái xe thấy con quỷ đã nhảy ra khỏi xe thì không quan tâm gì nữa, đạp ga cho xe phóng đi mất.
Không gian phía ngoài tuy chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng nhưng
cũng đủ cho ba người nhìn thấy đường để truy đuổi. Con quỷ to lớn, lại
gầm gào, khiến muốn mất dấu được nó cũng khó. Có điều nó chạy rất nhanh, khiến ba người không thể nào đuổi kịp trong thời gian ngắn. Điệp Thần
hét lên với Thủy Mộng Trung:
- Này, chạy tay không vậy à?
Nói rồi cô ném hai cái ba lô về phía anh. Thủy Mộng Trung giơ tay đón lấy rồi nhận ra đúng là nãy giờ ba người chạy cùng nhau, nhưng hai gã
đàn ông thì chạy tay không, còn một cô gái thì phải khệ nệ vác theo ba
cái ba lô to tướng. Thật là không phải.
Bỗng nhiên, con quỷ tăng tốc, nhảy vào một lùm cây qua một lối rẽ
khác rồi biến mất. Ba người chạy đến đây, ngoặt qua lối rẽ thì không
thấy bóng dáng con quỷ đâu nữa. Điệp Thần phát hiện thấy điều gì đó nên
chỉ tay về một hướng:
- Bên kia có người.
Ba người bước vội về phía đó. Đến nơi họ thấy có hai cái đèn lồng to
được đặt hai bên trên nền đất. Giữa hai cái đèn lồng này là một lối đi
dẫn đến hai cái đèn lồng khác cũng được đặt vị trí tương tự. Chỉ khác
một điều là ở giữa hai cái đèn kia có cô gái mặc đồ dân dã đang đứng sẵn ở đó. Phía sau cô là một cái nhà tranh.
Cô gái nét mặt trầm tĩnh, phong thái như đã đứng đợi ở đó lâu lắm rồi.
Mãi tập trung nhìn về cô gái, ba người không để ý sau lưng. Con quỷ
ba đầu sáu tay kia đột ngột nhảy ra từ phía sau, dùng bốn cái tay chụp
lấy Thủy Mộng Trung và Điệp Thần lôi đi mất.
Lữ Hàn quay lại định tấn công con quỷ để cứu hai người kia thì bên
tai nghe có tiếng gió. Anh chỉ vừa kịp nghiêng đầu qua một bên né tránh
trong tíc tắc một Mai Hoa Tiêu sượt qua. Đây là loại ám khí có sáu đầu
nhọn, hình dáng giống như hoa mai nên có tên gọi như vậy. Mai Hoa Tiêu
nhắm trượt Lữ Hàn bay một vòng về lại cô gái. Cô gái cất giọng nói:
- Không phải lo cho họ.
Lữ Hàn thầm nghĩ, nếu không phải lo cho họ, nghĩa là phải lo cho bản thân mình à. Anh cất tiếng hỏi:
- Cô…
Vừa mới thốt ra khỏi miệng được một chữ thì cô gái đã vung tay, ống
tay áo lướt qua một đám hoa dã quỳ, ngắt một loạt các bông hoa ra khỏi
thân cây và bắn chúng thẳng về Lữ Hàn.
Lữ Hàn bung bộ bài mang theo trong người, phóng một loạt các lá bài
giấy lao tới chặn đường các bông hoa dã quỳ. Mỗi lá bài cắt đứt ngang
một bông hoa, trong thoáng chốc tất cả các bông đều bị đánh rụng sạch.
Nhưng khi các bông hoa vẫn còn chưa rơi chạm đất thì cô gái đã hái
tiếp một đám lá dây nhện dưới chân phóng về Lữ Hàn. Dây nhện là loại cây cảnh có lá dài và nhọn, giữa thân trắng, hai bên mép màu xanh, thân lá
mềm mại uyển chuyển. Đám lá dây nhện này được cô gái phóng ra theo quỹ
đạo xoắn ốc. Chúng nương theo gió, quay tròn, bay theo những đường tròn
đồng tâm, tịnh tiến tới trước. Quỹ đạo xoắn ốc giúp ám khí tụ được kình
lực rất lớn. Chúng ào ạt bay tới Lữ Hàn mang theo một trận cuồng phong.
Lữ Hàn rút tiếp một loạt các lá bài giấy, phóng ra theo quỹ đạo xoắn
ốc để đối kháng với đám lá dây nhện. Các lá bài của Lữ Hàn cũng bay theo quỹ đạo xoắn ốc để tụ kình lực, va chạm với lá dây nhện và cắt đứt
chúng ra làm đôi, chặn đứng trận cuồng phong đang lao tới này.
Giữa đám lá dây nhện rụng tả tơi đó, một cành trúc quân tử phóng tới, xuyên qua đám lá bài và lá dây nhện, lao thẳng tới giữa mặt Lữ Hàn.
Không kịp phản ứng, Lữ Hàn chỉ có thể uốn cong người ngã ra sau, mắt
nhìn hướng lên trời thấy cành trúc quân tử lướt qua sát rạt trên mặt
mình.
Vừa bật dậy lại thì một rừng những cành trúc quân tử tiếp tục phóng
tới như muốn lấy mạng. Trúc quân tử là loại trúc nhỏ, dùng để trồng làm
cảnh. Cành của nó rất nhỏ và nhọn, mỗi cành nhỏ mang vài cái lá trên
thân. Khi dùng loại cành trúc này để làm ám khí thì nó sẽ bắn nhanh và
mạnh như một mũi tên. Thân cành trúc chính là thân mũi tên, lá cành trúc chính là lông ở đuôi mũi tên. Thứ ám khí này xét về sức mạnh và tầm xa
thì hoàn toàn không thể xem thường.
Lữ Hàn quay người nhảy qua hai bên mấy lần để tránh né, nhưng các
cành trúc quân tử vẫn nhắm chuẩn xác vị trí của anh để tìm đến. Loạt
phóng tới cuối cùng chặn đứng cả đường thoát hai bên hông, trong khi một vài cành vẫn nhắm chính diện mà cắm đến. Không còn đường thoát để nhảy
ra hai bên, Lữ Hàn buộc phải tung người lên không, hướng cơ thể dọc theo hướng tấn công của mấy cành trúc để thu hẹp diện tiếp xúc ở mức nhỏ
nhất rồi phóng ra một loạt các lá bài xoay tròn chắn trước mặt.
Những lá bài này không phải phóng ra để tấn công mà chỉ xoay tròn tại chỗ theo phương vuông góc với hướng tấn công của cành trúc để phòng
ngự. Các cành trúc cắm phập xuyên qua các lá bài rồi rụng xuống đất, tất cả đều bị chặn đứng.
Trước khi đáp xuống đất, Lữ Hàn tận dụng cơ hội và thời gian, phóng
tiếp ra sáu lá bài bắn thẳng về hướng cô gái để giành lại thế chủ động.
Tiếng kim khí vang lên trong gió. Đã chính thức dùng tới ám khí kim loại rồi à? Lữ Hàn nghĩ thầm.
Cô gái phóng ra sáu cái Mai Hoa Tiêu như lúc đầu. Các Mai Hoa Tiêu
này phóng đi, cắt đứt toàn bộ sáu lá bài tấn công của Lữ Hàn, rồi tiếp
tục phóng tiếp về phía anh theo các quỹ đạo bất định hoàn toàn khác
nhau.
Đây là thế tấn công vô cùng lợi hại.
Thông thường khi phóng ám khí cùng lúc thì tất cả ám khí được xuất ra trong cùng một thời điểm sẽ có quỹ đạo tương tự nhau. Nhưng nếu chúng
có quỹ đạo khác nhau sẽ khiến đối phương rất khó tránh né. Càng tạo ra
nhiều quỹ đạo, đối phương sẽ càng bối rối để đối phó. Chỉ cần xuất ám
khí với ba quỹ đạo khác nhau cùng một lúc thôi, đối phương gần như cầm
chắc thất bại. Thế nhưng cô gái hiện tại xuất ra sáu cái Mai Hoa Tiêu
với sáu quỹ đạo khác hẳn nhau.
Lữ Hàn cũng nhận ra sự lợi hại của cô gái.
Sáu loại quỹ đạo bất định này sẽ khiến đối phương phải bó tay đầu
hàng. Nhưng anh chưa đầu hàng. Đã đến lúc phải dùng bài thép.
Lữ Hàn tung ra sáu lá bài thép theo sáu quỹ đạo khác nhau đối phó với sáu cái Mai Hoa Tiêu của cô gái. Các lá bài thép bay theo những quỹ đạo bất định vòng vèo để tụ lực, nhưng cuối cùng đều tìm đến các Mai Hoa
Tiêu, va chạm lần lượt với chúng. Kình lực va chạm tóe lửa, rồi tất cả
rơi rụng thành từng cặp.
Các lá bài thép và Mai Hoa Tiêu chưa kịp chạm đất thì Lữ Hàn nghe trong gió có tiếng sáo cất lên.
Cô gái phóng ra hai cánh diều hai bên bay vút lên trời, phát ra tiếng sáo bay bổng. Hai cánh diều lượn một vòng thật cao, bay ngang qua ánh
trăng, tạo ra khung cảnh trầm mặc. Tiếng sáo vi vút lay động lòng người.
Đây chẳng phải là tiếng sáo diều trong đêm trăng, hằn sâu vào ký ức của một số người, mãi mãi không thể quên sao?