Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 4: Quỷ Bước Nhà Quen


trướctiếp

Lần đầu gặp mặt mà người em gái này của khách hàng khiến Lữ Hàn cảm thấy có một chút sợ hãi.

Lữ Hàn vốn là người có thuộc tính âm. Sinh ra vào thời điểm toàn âm khí.

Ngay cả cái tên cũng nghe lạnh lẽo.

Cả người anh luôn có khí chất của băng giá vây quanh.

Vậy mà khi đối diện với cô em gái của khách hàng, anh lại cảm thấy cô gái này còn “hàn” hơn cả anh.

Khuôn mặt như tuyết lạnh. Khi nói chuyện, cơ miệng cũng không cử động nhiều. Trời không có gió, nhưng một vài sợi tóc dài lưa thưa của cô gái khẽ lay động. Thời tiết đang oi bức, nhưng quanh cô gái lại là một khoảng không gian cô đặc.

Lữ Hàn càng bước lại gần cô gái càng cảm giác như đang bước vào một chiều không gian khác, một thế giới khác.

Nhưng vấn đề gì cũng có hai mặt.

Nếu chúng ta chịu khó tìm kiếm mặt tích cực, thì việc sống chung với cô gái này thật không phải lo lắng gì về tiền điện trong những ngày tháng nóng bức của mùa hè.

Trao đổi với cô gái một lúc, cùng những thông tin có sẵn, Lữ Hàn nhanh chóng tóm tắt trong đầu thông tin câu chuyện về vị khách hàng này như sau:

“Khách hàng là nam giới, trẻ tuổi, làm nghề tự do. Gọi là thất nghiệp cũng được. Anh ta cũng có buôn bán online. Hằng ngày thường lên mạng Internet lo công việc kinh doanh của mình. Tuy nhiên công việc phát triển không được tốt cho lắm. Vì thế anh ta cũng hay dùng nhiều thời gian trong ngày để chơi game, xem phim, ca hát trên các trang web có chức năng hát karaoke trực tuyến.

Anh ta sống chung với chính cô em gái mà Lữ Hàn đang nói chuyện.

Cách đây một tuần, cô em gái là người báo án cho công an và báo tin cho gia đình. Buổi sáng khi thức dậy, cô em gọi cửa phòng ngủ nhưng người anh không trả lời. Cố gắng phá cửa vào thì cô em phát hiện người anh đang nằm cứng đơ trên chiếc giường mà anh ta vẫn hay ngủ, phổi đã ngừng thở, tim đã ngừng đập, sự sống đã kết thúc từ lúc nào.

Dựa trên kết quả phân tích Pháp Y và điều tra hiện trường không phát hiện gì bất thường nên phía công an cũng đành kết luận là tử vong không rõ nguyên nhân, tử vong trong phòng kín, không phải án hình sự. Vụ án nhanh chóng kết thúc.”

Vụ án đóng hồ sơ sớm như vậy vì công an và Pháp Y chỉ tập trung vào người anh mà gần như bỏ qua cô em gái.

Nếu sờ tay lên da cô gái, ta sẽ thấy da cô gái không có hơi ấm, dù là tối thiểu.

Nếu nhìn vào bụng cô gái, ta sẽ thấy bề mặt vùng bụng của cô gái không chuyển động theo nhịp thở.

Nếu áp tai vào lồng ngực cô gái, ta sẽ không nghe thấy tiếng tim đập.

Nhưng cô gái vẫn đang nói chuyện với Lữ Hàn, vẫn nghe điện thoại khi Lữ Hàn liên hệ trước khi đến.

Lữ Hàn trầm ngâm một lúc rồi ngỏ ý muốn đi xem một vòng quanh nhà, cô em gái đồng ý.

Chiếc giường mà người anh nằm chết trên đó vẫn còn nguyên. Cái bàn để máy vi tính bắt đầu đóng một lớp bụi mỏng. Đồ đặc trên bàn và trong phòng vẫn nằm lặng lẽ ở vị trí của chúng mà không thể hiện chút cảm xúc gì.

Sang đến phòng của cô em gái thì không khí trong căn phòng này càng khó thở hơn nữa. Cửa sổ đóng kín nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất thấp như đang ở giữa mùa đông.

Đồ đạc trong phòng như đã chết.

Lữ Hàn và cô em gái vẫn đứng đó trong phòng của cô gái.

Cả hai đều im lặng không nói gì.

Lữ Hàn vẫn đứng quay lưng lại phía cô em gái. Anh bặm môi một chút, rồi quyết định mình phải là người lên tiếng trước:

- Cô có còn tâm nguyện gì không?

Lần đầu tiên cô em gái có một cử động khác ngoài việc di chuyển và mở miệng.

Cô gái nghiêng nhẹ đầu sang một bên. Hai khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt. Làn da bắt đầu bong tróc. Cái cổ cao và trắng ngần dần dần hiện lên dấu vết của những ngón tay hằn lên càng ngày càng đậm.

Áo quần bắt đầu mủn nát. Mái tóc dài dần dần khô héo quắt queo lại. Khuôn mặt trở nên nhăn nhúm. Cái lưỡi cố gắng thực hiện những chuyển động cuối cùng để thốt ra từng từ đứt quãng:

“Tại sao…anh ấy… lại làm… như vậy chứ?”

Rồi cả thân hình đang mục rữa của cô gái lao đến, muốn ôm chầm lấy cả người Lữ Hàn từ phía sau. Trong khoảnh khắc cái thân xác không còn sự sống đó đang lao đến, thời gian như ngưng đọng lại quanh Lữ Hàn. Trong mắt anh hiện ra một đoạn phim quay lại những gì đã xảy ra trong căn nhà đau thương này:

Người anh không có nghề nghiệp ổn định, tinh thần bất an. Lại hay xem những tư liệu đen đầy rẫy trên mạng Internet khiến cho đầu óc quay cuồng.

Trong một lúc không thể làm chủ bản thân, người anh đã phạm lỗi với cô em gái và đã bóp cổ cô em đến chết khi nhận ra những gì mình vừa gây ra đã quá giới hạn rất xa.

Nhưng chính hành động hủy thi diệt tích này mới chính là hành động khiến mọi thứ trở nên tuyệt đối không còn có thể quay trở lại.

Xác cô em gái bị người anh bỏ mặc trên giường của cô, trong căn phòng của cô.

Sau một ngày, một đêm, người anh tỉnh giấc vào lúc hoàng hôn. Rảo bước qua phòng của cô em. Người anh kinh hoàng nhận ra cái xác của cô em đã không còn ở đó nữa.

Người anh bàng hoàng đứng chết lặng tại chỗ.

Đúng lúc đó thì cô em gái mở cửa bước vào. Cô em đi làm về như mọi ngày, chào anh như thường lệ và bắt đầu xuống bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Người anh vẫn đứng chết trân giữa nhà.

Nấu ăn xong, cô em gái ngồi đợi anh mình bên bàn ăn mà không nói lời nào.

Người anh không dám bước đến bàn ăn, chỉ có thể quay về phòng mình và đóng chặt cửa lại.

Trong đêm tối, trong nỗi sợ hãi cực điểm và cảm giác ăn năn tận cùng, toàn bộ mạch vành nuôi dưỡng quả tim của người anh đã co thắt tối đa, trái tim ngừng đập và người anh chết.

Căn phòng của người anh bên này xuất hiện một cái xác nằm trên giường thay cho cái xác nằm ở giường bên kia, ở phòng bên kia của cô em gái.

Cái xác của cô em gái đáng lẽ phải nằm ở cái giường bên kia, ở phòng bên kia, vì một lý do chưa rõ đã hóa thành quỷ và sống lại.

Nó vẫn bước đi trong nhà, thực hiện lại các công việc sinh hoạt như hằng ngày mà không nửa lời trách móc anh mình. Trong câu chuyện đau thương này, nếu có trách thì chỉ trách tình trạng thất nghiệp của người anh đã khiến tinh thần trở nên trì trệ.

Một người thất nghiệp thực ra không đáng sợ.

Cái đáng sợ là người đó không có cách nào giải quyết được tình trạng thất nghiệp của mình.

Cái đáng sợ hơn nữa là tình trạng thất nghiệp kéo dài có thể kéo luôn cả một con người xuống địa ngục mà không còn đường quay lại.

Nhưng chúng ta vẫn hay đẩy người khác vào con đường thất nghiệp một cách rất vô tình.

Những người phát tờ rơi ở các ngã tư đèn đỏ là một ví dụ.

Người phát tờ rơi là những người lao động chân chính. Họ nhận việc phát tờ rơi cho người qua đường để đổi lấy một số tiền công vô cùng ít ỏi.

Còn chúng ta, thay vì có thể nhận lấy tờ rơi đó và đem về bỏ vào thùng rác nếu không cần dùng đến, thì chúng ta lại nhận xong và vứt nó xuống đường hoặc từ chối không nhận.

Khi chúng ta từ chối không nhận một tờ rơi, là chúng ta đang tàn nhẫn quay lưng lại với người rất cần đến sự giúp đỡ của số đông xã hội. Chỉ cần mỗi người qua đường nhận giúp một tờ là đã góp một ít ánh sáng cho con đường hầm tối tăm của người phát tờ rơi.

Còn khi chúng ta vứt nó xuống đường, chúng ta cũng có góp phần đó, nhưng là góp phần cho những bài viết trên mạng Internet chỉ trích vào phương cách quảng cáo phát tờ rơi.

Người phát tờ rơi thật khốn cùng. Đã nhận số tiền công vô cùng ít ỏi, lại còn bị sự ghẻ lạnh người đời. Nếu chúng ta là người phát tờ rơi, chúng ta có chuyển qua lựa chọn con đường phạm tội thay cho công việc phát tờ rơi không?

Quỷ được hình thành có phải từ chính người sống không?

Bao nhiêu người trong chúng ta đang làm việc bên cạnh một trái tim đang dần hóa quỷ mà không hề hay biết. Cũng như bao nhiêu người làm việc cùng cô em gái vào ngày hôm đó mà không hề nhận ra cô ấy đã là một cái xác không hồn có thể cử động.

Lữ Hàn vẫn đứng yên nhìn đoạn phim trôi đến những khoảnh khắc cuối cùng mà không hề cử động, mặc cho bàn tay đang bong tróc của cô em gái đang dần chạm đến lưng mình.

Bỗng một cơn cuồng phong ập tới.

Một con rắn to lớn bằng thân người với làn da màu xanh biếc như ngọc há to miệng, nhe răng nanh cắn phập vào thân xác của cô em rồi hất tung lên không.

Khi cái xác vẫn còn chưa rơi xuống, con rắn tiếp tục phun thẳng hai tia nọc độc, cái xác trúng tia độc bị bắn văng thẳng vào tường rồi rớt xuống ngay chính giữa cái giường.

Cái xác của cô em gái một lần nữa lại quay về với chiếc giường của mình.

Nhưng lần này, cái xác không còn có thể ngồi dậy được nữa, nó bốc khói và dần tan biến vào hư không. Con rắn nhanh chóng bỏ đi, trườn ra khỏi phòng ngủ.

Lát sau, cô gái xin ở nhờ nhà của Lữ Hàn bước vào đứng cạnh anh, cùng nhìn những làn khói cuối cùng đang sắp sửa tan biến.

Lữ Hàn chép miệng:

- Ghê thật! Nọc độc của cô, ngay cả quỷ cũng không chịu nổi. Cũng phải bị tan xương nát thịt như vậy.

Cô gái chẳng đáp lại.

Lữ Hàn quay sang nhìn vết bẩn trên vai áo cô gái. Cô gái nhìn theo ánh mắt của anh, như hiểu ý, cô gái thanh minh:

- Tôi làm gì có thời gian để treo quần áo lên móc chứ.

Rồi cô gái đút hai tay vào túi của cái váy ngắn, hỏi lại với một thái độ hờ hững:

- Muốn được quỷ ôm lắm hay sao mà hồi nãy đứng chết lặng như vậy?

Lữ Hàn chỉ ậm ừ rồi quay sang hỏi cô gái một câu không liên quan gì đến câu hỏi của cô:

- Sao cô biết tôi ở đây?

- Tôi không biết, tôi chỉ thấy quỷ khí ở đây bốc lên dày đặc nên đi qua xem thử. Ở nhà cũng đang không có việc gì làm. - Cô gái đáp.

Lữ Hàn lại hỏi thêm một câu. Đó là câu hỏi đáng lẽ anh phải thực hiện từ đêm hôm qua rồi chứ không phải chờ đến tận hôm nay:

- Cô tên là gì vậy?

- Tôi tên là Khâu Nhi. - Cô gái đáp.


trướctiếp