Lữ Hàn nhắm nghiền hai mắt, tập trung Thấu Thị lên cơ thể Tiểu Tam.
Tất cả những khúc mắc đều nằm ở nút thắt: Tiểu Tam là phụ nữ thật sự hay là đàn ông chuyển giới thành phụ nữ?
Chỉ có thể dùng Thấu Thị để xem cấu tạo cơ thể bên trong mới khẳng định được.
Thấu Thị nhìn xuyên qua Tiểu Tam từng lớp. Đầu tiên là lớp… quần áo.
Nhìn xuyên qua lớp quần áo này, Lữ Hàn thấy Tiểu Tam đang khỏa thân
ngồi trên giường, hai chân vẫn đan chéo. Ôi không, hai tai Lữ Hàn trở
nên lùng bùng, trên đầu cảm giác như đang bốc khói. Từ trong một bên mũi của Lữ Hàn có một dòng máu nhỏ chảy ra.
Anh mặc kệ, tiếp tục dùng Thấu Thị đi xuyên qua lớp da, nhìn vào bên
trong nội tạng của Tiểu Tam. Do phải tiếp xúc nhiều về hồ sơ y khoa nên
Lữ Hàn cũng biết những cấu trúc giải phẫu học cơ bản về cơ thể người.
Anh thấy ở vùng bụng dưới của Tiểu Tam có tử cung ở giữa và hai buồng
trứng hai bên.
Ngước lên trên, anh thấy hai bầu ngực của Tiểu Tam là mô mỡ và mô
tuyến vú như bình thường, không có dấu vết gì của túi ngực nhân tạo cả.
Ngước lên trên nữa, sụn giáp ở cổ của Tiểu Tam phẳng lỳ, không có cấu trúc nhô ra bên dưới lớp da như của đàn ông.
Một tia sét giáng thẳng xuống người Lữ Hàn. Như vậy, những gì Tiểu Tam nói là sự thật.
Tiểu Tam không phải là đàn ông phẫu thuật chuyển giới.
Tiểu Tam là một cô gái thực sự.
Mọi thứ từ hôm qua cho đến hôm nay đang chạy lại như một đoạn phim
trong đầu Lữ Hàn: anh đã chạm vào đáy quần lót của Tiểu Tam và cảm nhận
da thịt ở khu vực nhạy cảm đó trong thang máy, anh đã nắn bóp lần lượt
cả hai bên ngực của Tiểu Tam và bình luận về chúng như thế nào, anh đã
đổ rượu lên hai bầu ngực đó, anh đã hăm dọa lột đồ của Tiểu Tam ra…
- Anh dẹp mấy cái thứ này đi được chưa? – Giọng nói của Tiểu Tam cắt ngang dòng suy nghĩ của Lữ Hàn, kéo anh về lại thực tại.
Lữ Hàn lập tức dẹp ngay ảo ảnh về thị giác, những mũi nhọn hàn băng
biến mất. Tiểu Tam có thể cử động lại được bình thường, cô quay sang
nhìn Lữ Hàn thì bắt gặp một hình ảnh rất lạ.
Lữ Hàn đang quỳ sụp trên giường, mặt úp sát xuống nệm. Tiểu Tam ngạc nhiên hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
Giọng Lữ Hàn run rẩy:
- Tôi xin lỗi, ngàn vạn lần xin cô tha lỗi. Hôm qua, do thấy quả táo
Adam nên tôi cứ nghĩ cô là đàn ông chuyển giới. Hôm nay, cứ theo suy
nghĩ đó, tôi bực bội vì nghĩ mình bị một gã đàn ông chuyển giới chọc
ghẹo nên đã làm những thứ như vừa rồi để trả giận. Mong cô bỏ qua những
hành động dại dột vừa rồi.
Tiểu Tam vẫn ngồi trên giường, đáp lại:
- Tôi chọc ghẹo gì anh chứ. Do thể chất của anh quá âm hàn nên tôi
hỏi anh về chuyện đó để nếu anh làm quá thường xuyên thì phải giảm lại
để duy trì dương khí. Nhưng anh chưa từng làm chuyện đó thì có lúc anh
phải tự cho ra, nếu anh cũng làm quá thường xuyên thì phải giảm lại cũng để duy trì dương khí. Việc không mặc đồ khi ngủ và ngâm trong bồn tắm
quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thất thoát dương khí. Tôi hỏi để tính nhắc anh thay đổi những thói quen sinh hoạt đó, sẽ có lợi hơn cho anh.
Lữ Hàn ngước lên nhìn Tiểu Tam trong tư thế vẫn đang quỳ mọp trên
giường. Hóa ra từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau trong quán cà phê
Highland cho đến tận bây giờ, những gì Tiểu Tam làm đều là vì muốn giúp
đỡ cho anh.
Để hiểu lầm một người, hóa ra lại dễ dàng thực hiện biết đến chừng nào!
- Anh nhìn gì vậy? Muốn ngắm tôi mặc đồ lót lắm à? – Tiểu Tam hỏi khi thấy Lữ Hàn ngẩng lên nhìn mình chằm chằm như vậy.
- Không. – Lữ Hàn đáp rồi lại úp mặt xuống nệm.
- Anh quỳ vậy hoài tới khi nào? Đồ của anh treo trong tủ quần áo kìa.
Không đợi Tiểu Tam lặp lại, Lữ Hàn vội vàng leo xuống giường, mở tủ
quần áo. Trong tủ treo sẵn áo sơ mi và quần dài của anh mặc ngày hôm
qua, đã được giặt và ủi thẳng thớm. Anh tháo chiếc áo xuống, vừa quàng
vào người thì nghe Tiểu Tam nói:
- Cô gái bị trói xích trên nền đất đang ở phòng bên cạnh đấy, ra cửa rẽ phải.
Phải rồi, Lữ Hàn giật mình, anh quên bẵng mất về tình trạng của Tử
Đằng. Trong trạng thái lơ mơ, anh vội lao ra cửa, chạy qua phòng kế bên
mà không ý thức được rằng mình vẫn chỉ đang mặc quần lót và chỉ mới
choàng cái áo sơ mi vào hai tay.
Anh vặn nắm cửa phòng kế bên, lao vào bên trong. Trong phòng chỉ đang để sáng một cái đèn ngủ rất mờ trên tủ cạnh đầu giường. Lữ Hàn lờ mờ
nhận ra một cô gái đang nằm trên giường, chăn đắp ngang bụng, nhưng vấn
đề là có một vật gì đó to lớn, màu đen, có dáng như hình người đang nằm
đè lên cô gái.
Lữ Hàn kêu to “Tử Đằng” rồi lao tới hất văng thứ hình người màu đen
đang đè lên cô gái, đoạn đặt tay lên người cô gái, lay gọi cô thức dậy.
Khổ nỗi, trong tình trạng thiếu sáng của căn phòng, thần thức của Lữ
Hàn lại vẫn đang còn lơ mơ sau khi bị giáng một đòn nặng về sự thật của
Tiểu Tam, anh đã đặt tay lên ngực của cô gái để lay gọi mà không hề ý
thức được tay mình đang lay cái gì.
Người nằm trên giường đúng là Tử Đằng, cô đang ngủ. Bị đánh thức vì
nghe tiếng ai gọi tên mình, cô mở mắt ra, nhận thấy một chuyện đang diễn ra trước mắt: Lữ Hàn, mặc mỗi quần lót, người khoác mỗi cái áo sơ mi
không cài nút, gần như ở trần, đang quỳ gối trên giường, tư thế đè lên
người cô, một tay đang đặt lên ngực cô mà lắc mạnh!
Tử Đằng hét lên một tiếng:
- Anh biến thái à?
Đoạn co cả hai chân đạp mạnh vào bụng Lữ Hàn.
Cú đạp này đẩy Lữ Hàn văng ra khỏi giường, bay đến tận vách tường,
đập rầm một cái. Dư chấn của cú va chạm khiến Lữ Hàn đau điếng và ê ẩm
toàn thân. Anh ngồi trên sàn phòng, rên rỉ, thì đột nhiên đèn trong
phòng bật sáng.
Một cô gái bước ra từ phòng vệ sinh ngay bên cạnh vị trí mà Lữ Hàn
đang ngồi bệt. Cô gái mới tắm xong, bước ra khỏi cửa, hất đầu cho tóc
quay một vòng tròn rồi vắt qua một bên vai. Trên người cô chỉ đang mặc
một cái váy ngủ hai dây ngắn cũn cỡn. Khi Lữ Hàn ngẩng lên nhìn cô gái, ở tư thế này anh chỉ nhìn thấy một vùng thiên đường gọn gàng ở dưới tà
váy. Anh ngẩng lên nhìn cao hơn, anh thấy một khuôn mặt quen thuộc mà
lâu rồi không gặp.
Lữ Hàn bật dậy, hai tay nắm chặt lấy hai tay cô gái mà hỏi:
- Khâu Nhi, sao cô lại ở đây?
- Tử Đằng gọi tôi đến. Anh khỏe rồi hả? Tiểu Tam bảo cô ấy sẽ làm cho anh tỉnh lại được. - Khâu Nhi trả lời.
- Tôi thấy nhớ cô lắm, sao cô bỏ đi mà không nói gì hết vậy?
- Chuyện đó từ từ nói sau được không?
Hai người vẫn đứng yên trước cửa nhà vệ sinh nhìn nhau. Lữ Hàn vẫn
nắm chặt tay Khâu Nhi, mắt anh bị thu hút xuống khuôn ngực trắng của
Khâu Nhi theo quy luật hấp dẫn của tự nhiên. Cái váy ngủ hai dây không
thể che hết những gì cần che. Anh thấy rõ bộ ngực không nội y của Khâu
Nhi hằn lên sau lớp vải.
Dường như nguồn dương khí mà Tiểu Tam dùng nghịch âm hóa dương để nạp vào cho Lữ Hàn quá lớn, khiến cho trong tình huống hiện tại như vậy,
mũi bên kia của Lữ Hàn lại chảy tiếp ra dòng máu thứ hai.
Khâu Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh chảy máu cả hai bên mũi vậy?
- Không. – Lữ Hàn chống chế, buông tay Khâu Nhi ra để lau đi dòng máu đang chảy xuống miệng mình.
- Ồ, lúc nãy thì nhảy lên giường giở trò sàm sỡ với tôi, giờ ôm Khâu
tỷ tỷ thì lại chảy máu mũi. Anh cũng có hứng thú quá đó. – Giọng của Tử
Đằng ngoa ngoắt vang lên.
Lữ Hàn thật không biết chui vào đâu để trốn, anh lơ ngơ nhìn ngó xung quanh căn phòng chỉ muốn tìm một thứ gì đó để núp vào. Chợt anh thấy
một con gấu bông to đùng trên nền đất. Hóa ra nó là cái thứ hình người
màu đen khi nãy anh đã hất văng xuống đất vì tưởng nó đang tấn công Tử
Đằng.
Tử Đằng chưa buông tha, tiếp tục nói:
- Ba người chúng ta, hai người thì mặc đồ lót, một người thì mặc váy
ngủ. Cũng phù hợp để làm threesome nhỉ, hai nữ một nam, đúng ý của anh
phải không?
- Này! – Khâu Nhi trừng mắt liếc về Tử Đằng.
- Chị không thích thì em nhường chị làm trước, rồi em làm sau cũng được. – Tử Đằng ngồi trên giường, vừa nói vừa ngúng nguẩy.
- À, tôi có một tấm thiệp mời cho anh.
Khâu Nhi phá tan bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng cho Lữ Hàn. Cô đi tới giỏ xách, lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ đưa cho Lữ
Hàn:
- Một tháng nữa là Lễ mừng thọ Bà nội của tôi. Anh đến nhà tôi nhé. Có cả Cha anh cũng sẽ đến nữa.
Cha? Lữ Hàn ngơ ngẩn. Cha mình ngao du thiên hạ, không biết đang ở
tận chân trời góc bể nào. Không biết đã bao lâu rồi, anh không gặp lại
Cha mình. Nhưng chợt Lữ Hàn phát hiện ra một vấn đề:
- Ơ, mà Cha tôi thì có liên quan gì đến nhà cô vậy?
- Lúc đó anh sẽ biết. – Khâu Nhi đáp với một giọng bí ẩn.
Lúc này, cửa phòng hé mở, một giọng nói vọng vào:
- Lữ Hàn, anh đâu rồi?
Tiểu Tam đẩy hẳn cửa bước vào, trên người choàng một cái áo bông dùng để mặc sau khi tắm xong.
Thấy Tiểu Tam bước vào, Tử Đằng vẫn chưa muốn chấm dứt chủ đề của mình:
- Vậy là foursome luôn, ba nữ một nam. Lữ Hàn, khẩu vị của anh cũng thật nặng quá đó nha.
Khâu Nhi lại liếc về phía Tử Đằng. Còn Tiểu Tam thì trở lại phong
cách quen thuộc, một mũi tên bắn hạ cùng lúc ba bốn con nhạn, ỡm ờ đáp
trả:
- Cái đó thì tôi không chắc anh ta còn làm nổi nữa không. Lữ Hàn,
nước của anh làm áo ngực của tôi ướt hết rồi, thôi tôi đi thay đồ rồi về trước đây. Các loại chi phí đã được thanh toán xong xuôi rồi.
Tiểu Tam nói xong thì quay người đi. Bỏ lại trong phòng ánh mắt của cả Khâu Nhi và Tử Đằng cùng tỏa ra sát khí.
Tử Đằng gằn giọng:
- Anh lại làm cái trò gì vậy? Nước gì của anh làm ướt áo ngực của cô ta vậy?
Y như lần trước ở thang máy, Tiểu Tam nói không hề sai, nhưng Lữ Hàn
không có cách nào giải thích. Anh bần thần một hồi rồi lặp lại một câu
tương tự lần trước với Tử Đằng:
- Không phải như cô nghĩ đâu.
Trong ba người, Tiểu Tam, Tử Đằng và Khâu Nhi thì Khâu Nhi thể hiện
vẻ chững chạc nhất. Cô nhanh chóng quay lại hiện thực mà nói với Lữ Hàn:
- Thôi, anh cũng đi mặc đồ vào đi. Rồi vào bệnh viện xem tình hình Tuyết Tình thế nào nữa.