Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 32: Nghịch Âm Hóa Dương


trướctiếp

Một đêm và một ngày trôi qua.

Lữ Hàn chớp mắt vài cái, chầm chậm mở mắt ra nhìn quanh.

Thứ đầu tiên anh thấy là một cái lư nhỏ đang tỏa khói với hương thơm dịu nhẹ. Cái lư nhỏ đang đặt trên một cái tủ thấp và nhỏ, loại hay dùng đặt bên cạnh đầu giường.

Mà đúng là nó đặt bên cạnh đầu giường thật. Lữ Hàn đang nằm sấp trên một cái giường trải dra trắng, đầu đặt trên gối. Hai tay và hai chân đang dang rộng như hình ảnh người Vitruvius trong bức họa của Leonardo da Vinci. Từ trên cao của bức tường bên cạnh là cái máy lạnh đang thổi hơi lạnh xuống. Lữ Hàn thấy lạnh và nhận ra trên người mình chỉ mặc độc mỗi cái quần lót. Anh nhìn kỹ hai bên, các bức tường còn lại được trang trí với các họa tiết rất tinh tế. Giữa một bức tường treo bức tranh lớn vẽ cảnh một con đường mòn chạy xuyên qua rừng.

Khung cảnh trong phòng khá lung linh và huyền ảo vì nó được chiếu sáng không phải bởi đèn điện mà là bởi những cây nến đặt ở các góc phòng và trên bàn uống trà cạnh cửa ra vào ban công. Lữ Hàn quay đầu qua lại hai bên ngó nghiêng một lúc rồi nhận ra mình chỉ có thể quay đầu, còn tay chân thì không thể nhúc nhích mặc dù không có gì trói buộc hay cố định tay chân cả.

Lữ Hàn đã tỉnh táo hẳn, cố dùng sức nhỏm dậy nhưng không thể nhúc nhích được bất cứ một chút nào dù là tay chân hay thân người. Anh cố gắng cúi đầu nhìn xuống về phía chân mình để có cái nhìn toàn cảnh về căn phòng. Bỗng anh giật thót người, phía chân anh, cách giường một khoảng ngắn, là một khuôn mặt trắng bệch.

Sau khoảnh khắc hốt hoảng, rồi anh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trắng bệch đó chẳng qua chỉ là một người đang ngồi trên ghế bành, cúi đầu xuống xem điện thoại. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên khiến khuôn mặt người đó nhìn trắng bệch.

Đó là một cô gái, cô gái ngẩng đầu lên, cười rất tươi với Lữ Hàn:

- Anh tỉnh rồi à?

- Ối mẹ ơi! - Lữ Hàn than thầm trong đầu. Đây là người mà anh chẳng muốn gặp tí nào, cũng chính là người mà ký ức anh đã thấy lần cuối trước khi ngất đi, là Tiểu Tam.

Tiểu Tam đặt điện thoại xuống bàn, đứng lên, tiến về phía Lữ Hàn, trên người Tiểu Tam chỉ mặc mỗi đồ lót.

Lữ Hàn chảy dài một giọt mồ hôi. Anh vốn rất sợ tiếp xúc với những người như Tiểu Tam, vì một lẽ đơn giản là anh không biết phải xưng hô thế nào.

Tiểm Tam nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, hai chân gác chéo lên nhau, cất giọng ngọt ngào:

- Anh thấy trong người thế nào?

- Chẳng thế nào cả, mà sao tôi không nhúc nhích gì được vậy? – Lữ Hàn hỏi lại.

- Do anh đang bị điểm huyệt, chỉ khi nào khai giải các huyệt đạo thì anh mới cử động trở lại được. - Tiểu Tam nhẹ nhàng giải thích.

Lữ Hàn cảm thấy ngạc nhiên. Thủ pháp điểm huyệt vốn chỉ thuộc về trong các truyền thuyết võ thuật thì nay lại hiện ra thực tế ngoài đời, và chính mình là người được nếm trải.

- Ai là người điểm huyệt vậy? – Lữ Hàn hỏi với vẻ tò mò.

- Còn ai vào đây nữa! – Tiểu Tam vừa đáp vừa đặt một ngón tay vuốt dọc theo sống lưng của Lữ Hàn.

Một cơn ớn lạnh kèm theo sợ hãi chạy dọc trên lưng Lữ Hàn theo ngón tay của Tiểu Tam. Anh hoảng hốt kêu lên:

- Này, khoan đã, cô…

Lữ Hàn ngập ngừng khi suy nghĩ từ ngữ xưng hô, rồi anh quyết định rằng trong thời khắc này, tốt nhất là không nên chọc giận Tiểu Tam. Nếu một người đã phẫu thuật chuyển giới thì chắc hẳn là người đó sẽ muốn bản thân mình được đối xử như là phụ nữ. Lữ Hàn chuyển giọng nhẹ nhàng:

- Cô giải huyệt cho tôi được không?

- Ngay bây giờ thì chưa được. – Tiểu Tam vừa trả lời ỡm ờ, vừa dừng ngón tay lại trên lưng Lữ Hàn, day ngón tay thành từng vòng tròn nhẹ nhàng.

- Thế khi nào thì mới được? – Lữ Hàn hỏi thăm dò.

Tiểu Tam không đáp mà nhấc tay lên, thu về đặt tay trên đầu gối, ngắm nghía Lữ Hàn, rồi buông một câu nhận xét:

- Nhìn anh cũng được quá chứ nhỉ!

Lữ Hàn bị câu này dọa cho chết khiếp. Anh vội vàng hỏi lại nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

- Này, Tiểu Tam à, có thể nói cho tôi biết, khi nào thì cô giải huyệt cho tôi được không?

- Anh hỏi nhiều quá đấy. – Tiểu Tam vừa đáp vừa đứng lên đi về phía bàn uống trà.

Trên bàn uống trà, có một chai Hennessy với dáng vẻ vô cùng sang trọng. Tiểu Tam mở nắp chai rượu, rót một ít ra cái ly cạnh bên, rồi bưng cái ly quay lại giường, ngồi xuống chỗ cũ.

Lữ Hàn vẫn đang rất vội vã, mồ hôi bắt đầu rịn ra khi anh nhận thấy dường như Tiểu Tam đang rất thưởng thức khung cảnh này. Anh hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh tiếp tục hỏi nhẹ nhàng, xen lẫn chút ngọt ngào, như kiểu đàn ông vẫn hay dùng để dụ dỗ các cô gái:

- Tiểu Tam à, tôi biết là cô… - Lữ Hàn cố rặn ra ba chữ. - …Cô rất đẹp! Nhưng có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Tiểu Tam hớp một ngụm rượu nhỏ, rồi đáp:

- Bây giờ chúng ta trao đổi câu hỏi. Anh trả lời thật một câu thì tôi sẽ nói thật một câu. Anh nói dối một câu thì tôi sẽ nói dối một câu. Anh không trả lời thì tôi cũng không trả lời. Và tôi là người hỏi trước. Thế nào?

- Được, được chứ, cô hỏi trước đi. – Lữ Hàn vội vàng đáp ứng, cố gắng làm vui lòng “người đẹp”.

- Anh đã làm tình với bao nhiêu người rồi? - Tiểu Tam hỏi câu đầu tiên.

- Hả? – Lữ Hàn muốn á khẩu vì câu hỏi nhạy cảm của Tiểu Tam. Nhưng anh biết mình bắt buộc phải tham gia cuộc chơi này. – Tôi chưa làm chuyện đó với ai bao giờ cả.

- Ô, vậy là trai tân nhỉ! – Tiểu Tam cười khúc khích, rồi nói tiếp. – Tới lượt anh.

- Khi nào thì cô sẽ giải huyệt cho tôi? – Lần thứ ba Lữ Hàn lặp lại câu hỏi này.

- Sau khi tôi rút mấy cây kim châm cứu trên lưng của anh ra.

- Hả? – Lữ Hàn ngạc nhiên vì không biết đang có mấy cây kim cắm trên lưng mình. – Cô đâm kim lên lưng tôi làm gì vậy?

- Chậc chậc… - Tiểu Tam chép miệng. – Tôi chưa hỏi câu thứ hai mà.

- À, à, cô hỏi câu thứ hai đi. – Lữ Hàn vẫn cố gắng bình tĩnh.

- Bao lâu thì anh tự cho ra một lần? - Tiểu Tam hỏi chủ đề nhạy cảm bằng một giọng ráo hoảnh.

- Này, tôi không trả lời mấy câu hỏi kiểu đó đâu. –Lữ Hàn phản đối.

- Vậy thì thôi, trò chơi chấm dứt ở đây. – Tiểu Tam biết mình vẫn đang nắm cán dao, muốn chém muốn giết thế nào cũng được.

Lữ Hàn bặm môi, có chút ngại ngùng khi phải thốt ra câu trả lời:

- Một tháng vài lần.

- Cũng có chút kiềm chế nhỉ. – Tiểu Tam bình luận. – Tới lượt anh.

- Cô đâm kim lên lưng tôi làm gì vậy?

- Hôm qua anh đã bước một chân xuống âm phủ rồi. Tôi phải dùng thủ pháp châm “Cửu Địa Hoàng Tuyền” kéo ngược anh lên trần gian lại. Anh đang mở miệng nói chuyện được là nhờ mấy cái kim vẫn đang cắm trên lưng mình đấy.

- Ơ, nghĩa là cô đã cứu tôi một mạng nhỉ… Dù sao… Vậy thì, cảm ơn cô. – Lữ Hàn ngắc ngứ một chút rồi nói lời cảm ơn thật lòng. Anh biết những lời Tiểu Tam nói về tình trạng hôm qua của anh là thật.

- Không có gì, câu thứ ba, người con gái mà anh yêu nhất là ai? - Tiểu Tam hớp tiếp một ngụm rượu rồi hỏi bằng giọng ngọt ngào.

Câu này dễ quá đi mất, Lữ Hàn phì cười, rồi đáp:

- Tôi chưa từng yêu ai cả. Đến lượt tôi. Khi nào thì mới rút mấy cái kim ra được?

- Anh đã khỏe lại rồi thì không cần đến chúng nữa.

- Vậy cô rút ra giùm tôi đi.

- Tôi đã rút xong từ nãy giờ rồi.

- Hả? – Lữ Hàn lại phải ngạc nhiên vì anh không cảm nhận được gì cả. – Mấy cái kim đó có sạch không vậy? Tôi không muốn châm kim chung với ai đâu.

- Anh lại vội rồi. – Tiểu Tam mỉm cười, rồi hỏi. – Buổi tối lúc ngủ anh hay mặc đồ kiểu gì?

- Buổi tối ngủ thì tôi không mặc gì cả. Không mặc đồ khi ngủ cảm giác rất thoải mái.

- Ồ! – Đến lượt Tiểu Tam ngạc nhiên, rồi cô nói tiếp. – Mấy cái kim đó là loại dùng một lần. Không phải lo lây bệnh gì đâu. Anh có thích ngâm mình trong bồn tắm không?

- Ờ, có, tôi rất thích. Đến lượt tôi. Nếu đã rút kim ra rồi thì cô giải huyệt giùm tôi được chưa?

Tiểu Tam không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên gáy của Lữ Hàn mà xoa nắn nhẹ nhàng. Lữ Hàn bắt đầu cảm giác không ổn, anh vội lên tiếng:

- Này, cô đang vi phạm luật chơi đấy, đến lượt tôi hỏi cô phải trả lời đi chứ.

- Tôi biết.

Tiểu Tam đáp lại với giọng hờ hững, bỏ tay ra khỏi gáy Lữ Hàn, lướt dọc trên lưng, xuống tới quần lót, rồi thò tay vào bên trong, đạt tay lên cơ mông của Lữ Hàn.

Lữ Hàn nhảy dựng lên:

- Này, tôi không chơi gay đâu nhé. Cô bỏ tay ra ngay.

Tiểu Tam không bỏ tay ra, mà chỉ hỏi lại:

- Thế anh vừa hỏi tôi cái gì?

- Tôi hỏi là khi nào giải huyệt được cho tôi?

- Thì tôi đang làm đây.

- Đang làm… - Lữ Hàn nghẹn họng khi nghe Tiểu Tam bảo là mình đang giải huyệt. – Cô giải huyệt cái kiểu gì vậy?

Lữ Hàn không đợi Tiểu Tam trả lời nữa. Anh vận thử năng lực Thấu Thị, kết quả Thấu Thị đã mở lại được. Cảm giác được nguyên thần của mình đã hồi phục về bình thường, thậm chí có phần sung mãn hơn trước, Lữ Hàn buộc phải dùng đến một cách áp dụng khác của Thấu Thị mà trước nay anh chưa từng để ý đến.

Năng lực Thấu Thị của Lữ Hàn vốn có một cách sử dụng khác khá đặc biệt.

Đó là có khả năng tạo ra ảo ảnh về thị giác.

Nhưng trước nay Lữ Hàn rất xem thường cách sử dụng này nên hầu như chưa bao giờ dùng tới nó. Nhưng tình thế hôm nay, không dùng thì không được.

Giữa không trung, đột nhiên xuất hiện các mũi tên hàn băng nhọn hoắt, lạnh lẽo, lơ lửng giữa không khí, chỉa các đầu nhọn bao vây xung quanh, kề sát vào cổ của Tiểu Tam.

Tiểu Tam tất nhiên không thể biết được đó chỉ là ảo giác. Cô giật mình, nhưng không dám động đậy vì sợ chỉ nhúc nhích một ly là các mũi nhọn hàn băng sẽ đâm thủng cổ mình. Cô hoảng hốt hỏi Lữ Hàn:

- Ở đâu ra mấy thứ này vậy?

- Cô mà nhúc nhích là nó sẽ đâm thủng da thịt cô ngay đấy. Giờ thì lấy cái tay ra ngay. – Lữ Hàn giở giọng hăm dọa.

- Nhưng lấy tay ra thì tôi không giải huyệt cho anh được. – Tiểu Tam phân trần.

- Sao lại không giải được? – Lữ Hàn gằn giọng.

- Để tôi giải thích. Hôm qua anh bị nội thương rất nặng, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Trước tiên tôi phải dùng thủ pháp điểm huyệt phong bế hai huyệt Nhâm-Đốc và bát mạch kỳ kinh của anh để giữ lại chút sinh khí ít ỏi còn sót lại. Sau đó dùng thủ pháp châm cứu “Cửu Địa Hoàng Tuyền”, nghĩa là chín con đường dưới hoàng tuyền có thể giúp một người chết đi sống lại, miễn là vẫn còn thoi thóp một hơi thở.

Tiểu Tam ngưng một chút, nuốt nước miếng rồi nói tiếp:

- Trước khi bắt đầu châm, tôi xem mạch tượng của anh, biết anh là người có thể chất âm hàn, thiếu dương khí rất nặng. Nên tôi dùng hai con đường cho anh. Một đường là để hồi sinh. Đường thứ hai là để nghịch âm hóa dương, rút bớt một phần âm khí ra ngoài, nạp vào một lượng dương khí thay thế. Vì vậy bây giờ anh sẽ cảm thấy trong người sung mãn hơn trước rất nhiều. Thể lực cũng vì thế mà cải thiện hơn so với trước.

Tiểu Tam dừng lại, không thấy Lữ Hàn có phản ứng gì, liền nói tiếp:

- Quá trình châm cũng đã xong, kim tôi đã rút. Chỉ còn giải huyệt. Nhưng muốn giải huyệt thì phải tác động vào chính những huyệt đã điểm. Đó là ba vị trí ở lưng, ở gáy và ở… - Tiểu Tam có chút ngập ngừng rồi tiếp tục. - Ở chỗ kín của anh. Huyệt ở lưng và gáy thì tôi đã giải. Nhưng còn ở chỗ kín, không tiện nói ra nên tôi chỉ định im lặng mà làm thôi.

Lữ Hàn lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cảm giác hợp lý, anh nhớ lại lúc Tiểu Tam xoa xoa chỗ lưng và gáy của mình, thì ra ngay từ đầu cô ấy đã tiến hành giải huyệt cho mình rồi. Nghĩ vậy, nên anh đáp lại:

- Vậy cô làm bước cuối cùng đi.

Tiểu Tam trả lời:

- Làm thì được, nhưng có điều…

- Có điều gì?

- Anh sẽ có chút cương cứng.

Lữ Hàn bực bội:

- Vậy thì làm nhanh đi.


trướctiếp