Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 13: Thủy Mộng Trung


trướctiếp

Vị khách này trông khôi ngô tuấn tú.

Bất kể cô gái nào, dù là một cô gái massage cũng thích một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vị khách ấy cũng có vẻ thích cô. Họ trao đổi liên lạc Zalo với nhau.

Lần thứ hai gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một ly trà sữa. Loại sữa tươi trân châu đường đen đang rất thịnh hành. Cô uống gần hết ly trà và cảm thấy no căng cả bụng.

Lần thứ ba gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một thanh sô-cô-la đen, bảo rằng mình rất thích loại sô-cô-la này, hy vọng cô cũng thích. Cô ăn một nửa, chia một nửa cho cô gái khác cùng làm với mình.

Lần thứ tư gặp lại nhau trong phòng massage, chàng trai mang theo cho cô một lọ nước hoa nhỏ rẻ tiền. Cô thích, nhưng chưa bao giờ mở ra dùng và để nó lẫn với một đống nước hoa do các vị khách khác tặng.

Lần thứ năm, họ gặp nhau ở một quán ăn đồ nướng King BBQ. Chàng trai nướng thịt cho cô ăn, cô gắp thịt bỏ vào đĩa cho chàng trai.

Lần thứ sáu, họ gặp nhau ở nhà của chàng trai.

Kết quả này không đơn giản mà thành.

Lúc đầu, chàng trai nhắn tin bảo muốn làm chuyện đó với Lãnh Phương. Cô nhắn trả lời:

- Anh muốn làm là làm sao?

- Thế làm sao mới làm được? - Chàng trai hỏi.

- Em cho anh làm, anh cho em bao nhiêu? - Lãnh Phương hỏi lại.

Chúng ta hãy khoan phán xét một cô gái khi cô ấy ngã một cái giá cho chuyện đó.

Chúng ta hãy mở lòng mình ra, nhìn lại quy luật vận hành của vũ trụ, nhìn lại quy luật vận hành của vạn vật, nhìn lại quy luật vận hành của muôn loài, nhìn lại quy luật vận hành của xã hội và nhìn lại quy luật vận hành của chính chúng ta.

Bước ra đường, thử hỏi xem có ai trong hàng vạn người đang mải miết ngược xuôi kia có ai có thể tự trồng cây ăn quả, tự nuôi cá trồng rau, tự thả gà nhốt lợn? Chỉ có một bộ phận những người làm công việc nuôi trồng cung cấp chuỗi thức ăn cho cả xã hội. Những người khác không thể tự mình sản xuất thực phẩm. Đó là điểm rất mạnh và cũng là điểm rất yếu của xã hội hiện đại. Điểm mạnh của mô hình này là xã hội dễ dàng phát triển. Điểm yếu của mô hình này là xã hội cực kỳ dễ dàng sụp đổ và rơi vào tình trạng hoảng loạn lan rộng.

Chúng ta sẽ chỉ hoảng loạn khi lo sợ rằng ngày mai sẽ không còn cái ăn.

Thực phẩm đóng vai trò sống còn với muôn loài nói chung và loài người nói riêng. Khi chưa có tủ lạnh và các hình thức kéo dài thực phẩm khác, chúng ta sẽ cố gắng ăn thật nhiều nhất có thể mỗi khi có thức ăn dọn ra trước mắt, vì không biết lần có thức ăn tiếp theo là khi nào, nên cứ ăn thật nhiều trước đã.

Lượng thức ăn dư thừa đó sẽ được tích trữ vào cơ bắp, vào gan, vào vòng bụng dưới hình thức chủ yếu là mỡ.

Những người dễ dàng tích trữ thực phẩm vào vòng eo của mình sẽ dễ dàng sinh tồn qua những thời điểm khó khăn, khan hiếm thức ăn. Họ sẽ sinh con đẻ cái, tiếp tục truyền lại cho thế hệ sau khả năng dự trữ thực phẩm của mình.

Những người không có khả năng dự trữ này, sẽ khó mà sinh tồn theo dòng chảy của lịch sử được.

Nhưng khi dòng thời gian trôi đến hiện tại, khi mà ngành cung ứng thực phẩm đã được tập trung và công nghiệp hóa, thực phẩm trở nên dư thừa, thì cái năng lực dự trữ thực phẩm được truyền từ thời tổ tiên xa lơ xa lắc nào đó lại trở thành gánh nặng.

Chúng ta vác cái bụng lặc lè di chuyển từ nhà đến công ty, từ công ty ra bàn nhậu, rồi từ bàn nhậu về nhà. Mỗi ngày trôi qua, chúng ta lại tích trữ ngày càng nhiều. Chúng ta sợ hãi những căn bệnh của thời đại như béo phì, tiểu đường, huyết áp… Chẳng ai tự hào về cái bụng to béo của mình.

Ngoại trừ vong hồn của các vị tổ tiên có thể chắt lưỡi một cái rồi lẩm bẩm: Ít nhất gene di truyền của mình vẫn hoạt động tốt.

Còn những người không sở hữu được năng lực dự trữ thực phẩm này, đã lay lắt cố gắng đeo theo dòng chảy của thời gian. Một số rất ít họ vẫn duy trì được nòi giống cho đến hiện tại. Và chính những người tưởng chừng như bị lịch sử ruồng bỏ này, lại đang sống rất tốt trong xã hội hiện đại. Họ sống khỏe mạnh với cái vòng eo không có năng lực dự trữ thực phẩm.

Nhất là với những cô gái nhận được dòng di truyền hiếm hoi này của tổ tiên lại càng trở thành cực phẩm trong xã hội. Những cô gái có vòng eo quyến rũ trở thành mục tiêu săn đón của một nửa số lượng loài người, trở thành mục tiêu mong muốn được tương tự của một nửa số còn lại.

Mà không chỉ mỗi thực phẩm, đối với những thứ khác thì đa phần chúng ta cũng không thể tự sản xuất được: quần áo, giày dép, giấy vệ sinh, khẩu trang…

Vì thế chúng ta phải lao vào công cuộc tìm kiếm một thứ hàng hóa dùng làm vật trung gian để trao đổi giữa thực phẩm, quần áo, giày dép…

Thứ hàng hóa trung gian đó gọi là tiền.

Chúng ta phải kiếm tiền để tự nuôi thân.

Không những phải tự nuôi thân mà có khi chúng ta còn phải gánh cả một gia đình trên lưng nữa.

Huống hồ là một cô gái.

Thế nên lần tới khi gặp một cô gái ngã giá cho chuyện đó. Trong lòng mỗi người chúng ta hãy dành tặng một lời khen cho cô ấy biết tự lập và lo lắng cho gia đình. Số phận mỗi người chúng ta không phải ai cũng có thể kiếm được một công việc đàng hoàng theo góc nhìn của xã hội.

Vì nếu chuyện đó xảy ra, xã hội này sẽ không tồn tại thực, nó chỉ tồn tại đâu đó ở một nơi gọi là thiên đàng, hoặc gọi là địa ngục hoặc là tồn tại ở một nơi lý tưởng đâu đó tùy vào tôn giáo của mỗi người.

Lãnh Phương cũng thế. Cô không quên mục tiêu sống của mình. Chỉ có điều nó gây một chút bối rối cho chàng trai. Chàng trai suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại một con số. Nhìn thấy con số đó, Lãnh Phương nhắn trả lời kết thúc cho một cuộc trò chuyện:

- Anh tự làm một mình đi!

Có lúc, chàng trai đã từng nhắn một cái tin lãng mạn cho Lãnh Phương:

- Có khi nào em nhớ tới anh không?

- Nói anh đừng buồn, trước giờ em chưa từng nhớ ai cả. - Lãnh Phương trả lời thật lòng.

Một buổi tối, Lãnh Phương nhắn tin cho chàng trai:

- Em muốn uống rượu.

- Thế qua nhà anh uống nhé?

Ngừng một lát, chàng trai hỏi tiếp:

- Em uống rượu gì để anh chuẩn bị.

- Rượu gạo của Hàn Quốc ấy, vị dâu nhé. - Lãnh Phương trả lời.

Đêm ấy, họ ngồi uống rượu cùng nhau. Đó là lần thứ sáu họ gặp mặt nhau trực tiếp. Họ ngồi với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Một lúc Lãnh Phương ngứa lưng, cứ gãi miết không thôi. Chàng trai đưa tay gãi giùm cô, gãi xong còn lấy tay xoa xoa chỗ ngứa ấy nữa. Đó là lần đầu tiên chàng trai đặt bàn tay của mình lên lưng của Lãnh Phương.

Rồi họ lần đầu tiên làm tình với nhau. Chàng trai cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà không biết mua thêm bao cao su khi đi mua rượu. Lần này chàng trai có thể khám phá cơ thể của Lãnh Phương một cách thoải mái hơn, tự nhiên hơn, chứ không bị gò bó như khi nằm ở trên chiếc giường của phòng massage nữa.

Lãnh Phương cũng làm các động tác kích thích chàng trai một cách thuần thục. Đây là nghề của cô, cô đã thực hiện những động tác này từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.

Chỉ có điều, họ vẫn không hôn môi nhau như nguyên tắc của một cô gái massage.

Trong lòng Lãnh Phương vẫn mong muốn có một người bạn trai, có một người tình, hoặc có một người chồng để ở chung, chăm sóc, chia sẻ với nhau.

Có thể trong chúng ta đã từng có ai đó thắc mắc một cô gái massage làm sao có người tình hoặc có chồng được, vì có rồi thì làm sao cô gái còn đi làm được nữa?

Đáp án là Có.

Họ vẫn có người tình, có chồng và vẫn đi làm massage bình thường. Bởi không làm thì họ biết sống bằng gì. Nhưng quả thật, những gì diễn ra trong mối quan hệ của họ, những gì diễn ra trong suy nghĩ và cảm xúc của người đàn ông sống chung với họ, chúng ta khó mà tưởng tượng và trải nghiệm được. Chỉ có thể cầu mong và gửi một lời chúc phúc tốt đẹp cho họ.

Còn với Lãnh Phương, những khao khát thầm kín bấy lâu nay của cô được giải tỏa. Cô đã ra rất nhiều nước, ướt đẫm chiếc quần lót mà mình đang mang. Cô trằn người, rên rỉ với những cơn dâng trào cảm xúc mà hai thân thể đang ôm ghì lấy nhau mang lại.

Nhưng chàng trai, có lẽ do lâu quá đã không được luyện tập, khi vừa mới mang bao cao su vào và đặt bộ phận đàn ông của mình chạm vào bộ phận phụ nữ của Lãnh Phương, thì đã phun ra xối xả. Cái túi nhỏ ở đầu chiếc bao căng ngập tràn một chất dịch màu trắng đục.

Lãnh Phương đã có quá nhiều kinh nghiệm với những lần xuất ra của đàn ông, cô nhanh chóng nhận ra chàng trai đã hoàn thành việc lên đỉnh. Trong khi cô vẫn đang nằm dựa lưng vào chồng gối, hai chân mở rộng, kéo sát đầu gối lên trên cao hết mức và ưỡn cô bé của mình ra chuẩn bị đón nhận sự mạnh bạo của cậu bé.

Cô ấm ức trách móc:

- Ôi, anh là trai tân à?

Rồi cô giận dỗi trùm chăn nằm ngủ, mặc kệ chàng trai ngại ngùng và tiếc nuối.

Được một lúc cô ngồi dậy, mặc lại áo ngực, lấy từ trong túi xách ra một chiếc quần lót mới rồi mặc vào.

Chàng trai ngạc nhiên hỏi:

- Em đem theo cả quần lót để thay à?

Lãnh Phương liếc chàng trai như kiểu một người chị gái đã trưởng thành liếc nhìn một cậu nhóc vị thành niên vậy:

- Chứ anh đi giặt rồi phơi cái quần kia cho em à?

Lãnh Phương lại lôi tiếp ra một lọ lotion nhỏ, bắt đầu bôi khắp người. Cô giải thích:

- Em có thói quen bôi lotion mỗi buổi tối, để dưỡng đa đấy. Anh thấy da em đẹp không?

- Đẹp lắm. - Chàng trai trả lời thật lòng.

Quả thật làn da của Lãnh Phương rất đẹp, trắng và mịn màng. Cô bỏ rất nhiều công sức để chăm sóc làn da của mình. Cô cũng rất chú trọng chăm sóc tóc và răng miệng. Bởi thế bên cạnh làn da đẹp là hàm răng trắng đều và mái tóc suôn dài mượt mà.

Chàng trai nhìn Lãnh Phương mặc đồ lót, ngồi trên giường bôi lotion khắp người mà trong lòng ngập tràn một cảm giác khó tả. Hình ảnh này đẹp quá. Thật lãng mạn, đậm chất thơ, tràn ngập tình ý. Cả đời chàng chắc cũng sẽ rất khó quên hình ảnh này.

Chàng trai bảo để mình giúp cô gái bôi lotion lên lưng, là vị trí mà bất cứ ai cũng sẽ khó tự mình với tới. Cô đồng ý.

Đó là lần đầu tiên mà chàng trai được ngồi bôi kem lên lưng cho một cô gái.

Lãnh Phương vừa bôi lotion vừa kể về công việc của mình. Cô bảo rất nhiều người khách muốn làm chuyện đó với cô, nhưng cô chẳng nhận lời ai cả. Thậm chí có một vị khách như muốn phát cuồng vì bị cô từ chối quan hệ tình dục.

Sau khi bôi gần hết cơ thể, cô bôi phần cuối là hai bầu ngực tròn căng của mình. Chàng trai tò mò, chồm tới cố gắng nhìn sâu vào trong cái áo ngực bằng ren màu đỏ ấy. Trước bộ ngực đẹp như tranh vẽ, chàng trai năn nỉ:

- Tháo ra lại cho anh xem với.

Lãnh Phương mặc kệ, hờ hững đáp lại:

- Cơ thể của em tốn bao nhiêu công để chăm sóc. Anh muốn nhìn là nhìn sao?

Đêm đã xuống rất khuya, sao giăng rải rác, ánh trăng khuyết rọi chút ánh sáng nhẹ nhàng qua khung cửa sổ, chiếu lên hai người họ đang nằm đắp chăn ôm nhau ngủ. Lãnh Phương vẫn mặc nguyên đồ lót, gối đầu lên tay chàng trai nằm ngủ. Mùi thơm lotion và mùi hương tóc hòa quyện trong gió, len lõi, vỗ về, ôm ấp giấc ngủ của hai người họ.

Sáng hôm sau, Lãnh Phương và chàng trai đều dậy sớm. Chàng trai phải đi làm. Lãnh Phương về nhà để chuẩn bị vào ca của mình ở cơ sở massage.

Chàng trai trải qua một ngày làm việc bình thường mà cảm thấy dài vô tận. Ước muốn gặp một ai đó khiến chúng ta cảm giác thời gian là một con rùa chậm chạp.

Rồi mặt trời cũng lặn, thỏa mãn mong muốn của rất nhiều người nói chung và của chàng trai nói riêng. Cả hai gọi video qua Zalo cho nhau. Lãnh Phương mặc một bộ đồ ngủ ở nhà có viền ren rất khêu gợi. Cô đặt điện thoại lên đầu giường, điều chỉnh góc nhìn cho chàng trai có thể nhìn trọn vẹn thấy cô. Cô ra ban công khệ nệ ôm một chồng quần áo và khăn đã phơi nắng khô cả ngày đặt lên giường, ngồi xếp từng cái một.

Chàng trai ở nhà mình, nhìn khung cảnh Lãnh Phương đang ngồi gấp quần áo trên giường qua điện thoại thật thi vị. Có lẽ nào đây là thần thoại dành cho chàng sao?

Lãnh Phương giơ một cái áo ngực lên, đưa vào trước khung hình của điện thoại để chàng trai xem cho rõ, rồi hỏi:

- Có xinh không? Em mới mua đấy, hi hi.

Chàng trai tính trả lời rằng nó rất xinh thì đột ngột nhận ra có điều gì đó bất thường.

Hình như cánh cửa tủ quần áo sau lưng Lãnh Phương động đậy. Chàng trai chồm sát tới màn hình điện thoại để nhìn cho rõ.

Chàng trai không lầm.


trướctiếp