"Hoan nghênh ba vị khách quý đến từ Đại Đường."
Tăng nhân đội kim quan thi lễ với ba người, thần sắc đã triệt để khôi
phục bình tĩnh.
Tăng nhân đội kim quan vừa mới thay đổi sắc mặt dù chỉ một cái chớp
mắt, nếu lúc trước Thẩm Lạc chưa hẳn có thể phát hiện, nhưng bây giờ thị lực hắn kinh người, thần sắc biến hoá của đối phương đều lọt vào mắt,
không bỏ sót một tia.
"Người này vừa rồi sao lại nhìn ta như vậy? Hẳn là nhận ra ta?" Thẩm Lạc âm thầm suy đoán.
Hắn tự hỏi trước kia chưa từng tới Tây Vực, nếu tại Tây Vực có địch
nhân, cũng chính là tăng nhân mặt vàng ở Bạch Quận thành kia, hẳn là
tăng nhân mặt vàng kia cùng hòa thượng đội kim quan này có quan hệ gì
đó.
Trong lòng của hắn chuyển động những ý niệm này, trên mặt vẫn không
biểu lộ mảy may, theo Thiền nhi cùng Bạch Tiêu Thiên hoàn lễ.
"Mấy vị đại sư khách khí, không biết pháp danh chư vị?" Bạch Tiêu Thiên hỏi.
"Lão nạp Long Đàn, vị này là Bảo Sơn thiền sư." Hòa thượng đội kim quan cười nói.
"Nguyên lai là Long Đàn thiền sư, Bảo Sơn thiền sư, hữu lễ." Bạch Tiêu Thiên cười nói.
Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi đều là người trong thiền môn, cùng mấy hòa thượng này trò chuyện có chút hòa hợp. Thẩm Lạc hiểu biết phật lý
rất cạn, liền đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe.
Long Đàn thiền sư cùng Bảo Sơn thiền sư lần này tới, chủ yếu là
nghênh đón bọn Thiền nhi, hoan nghênh bọn hắn tham gia Đại Thừa pháp
hội, bởi vậy không ở đây lâu, nói một hồi rất nhanh cáo từ rời đi.
Thẩm Lạc nhìn đoàn người rời đi, ánh mắt chớp động.
Vừa rồi lúc mấy người đối thoại, Long Đàn thiền sư kia mặc dù không
nhìn hắn, bất quá hắn lại cảm giác được, đối phương từ đầu đến cuối đang quan sát mình, tựa hồ đang xác nhận cái gì.
Thiền nhi đưa mắt nhìn mấy vị tăng nhân rời đi, bởi vì ban ngày đi
một đoạn đường dài, có chút mệt mỏi, liền cáo từ hai người Thẩm Lạc một
tiếng, đi nghỉ ngơi.
Bạch Tiêu Thiên cũng không mệt mỏi, mà cảm thấy rất hứng thú với Xích Cốc thành, liền đi đến trong thành du lãm một phen.
Thẩm Lạc lưu lại trụ sở, bảo hộ Thiền nhi an toàn, bọn hắn đã sớm ước định, thay phiên canh giữ bên cạnh Thiền nhi.
"Đỗ Khắc, vị Long Đàn thiền sư cùng Bảo Sơn thiền sư là người trong
Thánh Liên Pháp Đàn à?" Thẩm Lạc kêu Đỗ Khắc tới, thưởng cho gã một thỏi bạc lớn rồi hỏi.
"Đa tạ tiền bối! Ngài đoán không sai, Long Đàn thiền sư cùng Bảo Sơn
thiền sư là tả hữu hộ pháp Thánh Liên Pháp Đàn, địa vị gần với Lâm Đạt
thiền sư." Đỗ Khắc nhìn thấy thỏi bạc lớn như vậy, trợn cả mắt lên, nói
lời cảm tạ rồi cung kính nói.
"Lâm Đạt thiền sư nếu đang bế quan, vậy công vụ Thánh Liên Pháp Đàn xưa nay do hai vị này xử lý sao?" Thẩm Lạc truy vấn.
"Đúng vậy, nghe nói Long Đàn thiền sư phụ trách xử lý ngoại vụ, Bảo
Sơn thiền sư xử lý nội vụ tổng đàn Xích Cốc thành." Đỗ Khắc mặc dù cảm
thấy kỳ quái với vấn đề Thẩm Lạc hỏi thăm, bất quá vừa mới nhận một thỏi bạc lớn kia khiến gã thức thời không hỏi tới.
Thẩm Lạc lại hỏi thăm mấy chuyện liên quan tới Long Đàn, Bảo Sơn cùng Xích Cốc thành, Đỗ Khắc đều nhất nhất giải đáp.
"Đúng rồi, Đỗ Khắc ngươi có biết Bạch Quận thành không?" Thẩm Lạc giả bộ tùy ý hỏi.
"Bạch Quận thành? Tại hạ biết, là một chỗ thành trì biên cảnh nước ta." Đỗ Khắc suy nghĩ một chút đáp.
"Phân đàn Thánh Liên Pháp Đàn tại Bạch Quần thành cùng Long Đàn thiền sư có phải quan hệ rất thân mật không?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.
"Thẩm tiền bối ngài hỏi vấn đề này đúng người rồi, phân đàn chủ Bạch
Quận thành Lạp Mạc là sư chất Long Đàn thiền sư, việc này phi thường bí
ẩn, cực ít người biết. Tiểu nhân mấy năm trước đã từng làm công nhật
trong Thánh Liên Pháp Đàn một đoạn thời gian, ngẫu nhiên nghe nói chuyện này." Đỗ Khắc hưng phấn nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn lại hỏi thăm một chút về dung mạo Lạp Mạc kia, đúng là tăng nhân
mặt vàng, rốt cuộc xác định chính mình suy đoán không sai, Long Đàn
thiền sư đã biết chuyện Bạch Quận thành, bởi vậy mới có địch ý với hắn.
Nhìn thấy Thẩm Lạc không hỏi tiếp, Đỗ Khắc thức thời lui xuống.
Thẩm Lạc ngồi trong sảnh, thần sắc âm tình bất định, trong lòng tính toán tình hình trước mắt.
Vị Long Đàn thiền sư hiển nhiên ôm địch ý không nhỏ với hắn, mà Thánh Liên Pháp Đàn này kỳ quái, hắn cảm thấy trong đó rất kỳ quặc, có thể
thứ Thiền nhi muốn tìm ở trong Xích Cốc thành này. Bất luận thế nào cũng không thể rời đi, ở trong Xích Cốc thành cử hành Đại Thừa pháp hội,
tăng nhân ba mươi sáu nước Tây Vực tụ tập, Long Đàn thiền sư muốn hại
hắn cũng không dễ, đi tới đâu tính tới đó đi.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, bấm niệm pháp quyết bố trí trong sảnh
một đạo cấm chế, lật tay lấy ra bích ngọc hồ lô kia, bấm niệm pháp quyết tế luyện.
Tình huống bây giờ vi diệu, phải tăng lên một chút thực lực mới tốt.
. . .
Long Đàn thiền sư rời dịch quán, rất nhanh quay trở về chỗ của mình ở Thánh Liên Pháp Đàn, là một toà đại điện nguy nga xa hoa.
"Xuống dưới!" Sắc mặt gã âm hàn quát to một tiếng. Mấy người hầu sợ hãi rời đi, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại một mình gã.
Gã thong thả bước qua lại trong phòng mấy bước, đột nhiên đứng lại, phủi tay.
"Sư phụ, ngài tìm ta?" Sau một lát, một tăng nhân trẻ tuổi mặc áo bào trắng, diện mục tuấn tú đi tới.
"Đã tìm được kẻ cướp Xà Mị ngàn năm kia." Long Đàn nhìn tăng nhân mặc bạch bào một chút, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, đối phương là người phương nào? Đồ nhi
lập tức đi bắt giữ hắn, đoạt lại Xà Mị!" Tăng nhân mặc bạch bào đại hỉ,
lập tức nói.
"Đã không kịp, mật rắn Xà Mị đã bị người kia ăn vào rồi." Long Đàn nói.
"Cái gì, người kia lại dám can đảm như vậy! Thiên đao vạn quả cũng
không đủ chuộc tội hắn." Tăng nhân bạch bào giận dữ, khuôn mặt vốn ôn
hòa đột nhiên trở nên âm tàn, giống như đột nhiên biến thành Tu La Lệ
Quỷ vậy.
"Không cần lo lắng, tình huống còn chưa tuyệt vọng, người kia chỉ ăn
vào mật rắn, cũng không triệt để hấp thu nó, lực lượng mật rắn ký túc
trong đôi mắt hắn, nếu có thể thu hồi cặp mắt đó, còn có thể thu hồi hơn phân nửa lực lượng mật rắn." Long Đàn thiền sư khoát tay áo nói.
"Vậy là tốt rồi, nếu thế, chúng ta nhanh hành động, móc con mắt tặc tử kia." Tăng nhân mặc bạch bào vui vẻ nói.
"Nếu xuất thủ tốt như thế, ta đã sớm động thủ. Tặc tử kia đi cùng mấy tu sĩ Đông Thổ Đại Đường, tới tham gia Đại Thừa pháp hội, hiện tại ở
dịch quán. Dịch quán có tăng nhân các quốc gia tụ tập, người tu vi cao
thâm không ít, không nên động thủ. Ngươi phái người ngày đêm giám thị
bọn hắn, vào Xích Cốc thành, bọn hắn khẳng định sẽ đi lại khắp nơi, chỉ
cần đối phương vừa rời dịch quán, lập tức cho ta biết, đây là chân dung
tặc tử." Long Đàn thiền sư lạnh giọng nói, sau đó lấy ra một khối ngọc
thạch màu trắng, phía trên hiện lên một bóng người, chính là Thẩm Lạc.
"Vâng." Tăng nhân mặc bạch bào tiếp nhận ngọc thạch, đáp ứng một tiếng rồi muốn xuống dưới.
"Chờ một chút." Trong phòng loé lên kim quang, một bóng người trống rỗng xuất hiện, chính là Bảo Sơn thiền sư kia.
"Bảo Sơn, ngươi không ở Bảo Sơn điện của ngươi đợi, tới đây tìm ta
làm gì?" Long Đàn thiền sư hơi nhướng mày, lập tức tức giận khẽ nói.
"Lâm Đạt đàn chủ có phật chỉ truyền xuống, không được giám thị ba
người Đông Thổ, cũng không được có hành vi ác ý với bọn hắn." Bảo Sơn
thiền sư lấy ra một ngọc phù màu vàng, từ tốn nói.
Long Đàn thiền sư nhìn thấy ngọc phù màu vàng, thần sắc đại biến, vội vàng té quỵ trên đất.
Tăng nhân áo trắng cũng lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu không dám nhấc lên.
"Lâm Đạt đàn chủ có lệnh, thuộc hạ tự nhiên không dám chống lại, chỉ
là nhiều thêm một đoạn thời gian, lực lượng mật rắn kia sẽ không cách
nào thu hồi. . . Cái này. . ." Long Đàn thiền sư lúng túng nói.
"Lâm Đạt đàn chủ phân phó, ngươi cũng dám chống lại!" Bảo Sơn thiền sư từ tốn hỏi.
"Không, không dám, thuộc hạ tuân mệnh." Trong nháy mắt trên mặt Long Đàn thiền sư chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, lập tức đáp ứng.
Bảo Sơn thiền sư hừ một tiếng, thu hồi ngọc phù, thân hình thoắt một cái biến mất.
Long Đàn thiền sư cùng hoà thượng áo bào trắng kia lúc này mới đứng lên, sắc mặt đều rất khó coi, lại không dám nói câu nào.