"Tiểu tăng vừa rồi đột có cảm giác, phương hướng
kia tựa hồ có vật gì đó đang triệu hoán ta." Thiền nhi chắp hai tay
trước ngực, tụng niệm một tiếng phật hiệu rồi nói.
Bạch Tiêu Thiên và Thẩm Lạc nghe vậy đều giật mình, nhìn hướng Thiền nhi chỉ.
"Phương hướng này, ta nhớ là quốc đô Xích Cốc thành ngay phía trước." Thẩm Lạc lấy ra một bản điển tịch, lật đến một trang trong đó, phía
trên vẽ một bộ địa đồ Ô Kê quốc đơn sơ.
"Không sai, chính là Xích Cốc thành." Thẩm Lạc xác nhận trên địa đồ, trí nhớ của mình không sai.
"Đi xem một chút là biết." Bạch Tiêu Thiên bấm niệm pháp quyết thôi động phi thuyền, chở ba người phi độn về phía đó.
Quốc thổ Ô Kê quốc có diện tích khá lớn, bọn Thẩm Lạc đề phòng chung
quanh xuất hiện yêu vật, nên không toàn lực phi độn, hơn nửa ngày mới
đến Xích Cốc thành.
Xích Cốc thành như kỳ danh, kiến tạo trong một sơn cốc xích hồng to
lớn, thành trì phi thường lớn, so với Bạch Quận thành lớn không chỉ gấp
mười lần. Trong thành dòng người như thoi đưa, hoàn toàn khác với các
địa danh khác ở Ô Kê quốc, dị thường phồn hoa, mặc dù không bằng Trường
An thành, nhưng cũng không kém Kiến Nghiệp thành.
Mà hai bên Xích Cốc thành đều là dãy núi liên miên. Núi đá nơi đây
hoàn toàn không giống nơi khác, có màu đỏ sậm, nhìn giống như rỉ sắt,
trong không khí cũng phiêu đãng một mùi đồng xanh.
"Đây là quặng đồng! Lại nhiều như thế, lộ cả ra bên ngoài." Thẩm Lạc nhìn kỹ dãy núi hai bên, có chút sợ hãi than.
"Hóa Sinh tự chúng ta cùng Xích Cốc thành này có giao thương, nên ta
có xem qua một ít ghi chép về Xích Cốc thành. Xích Cốc thành là thành
danh Tây Vực Ô Kê quốc, thừa thãi xích đồng, lại tinh thông thuật luyện
khí, có quan hệ với ba mươi sau nước Tây Vực, hàng năm người đến Xích
Cốc thành cầu mua pháp khí nối liền không dứt, nên mới phồn hoa như
vậy." Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng vui mừng.
Trên người hắn đang có không ít tài liệu tốt, muốn luyện chế thành
pháp khí, đáng tiếc ở trong Trường An thành không tìm được Luyện Khí sư
giỏi. Xích Cốc thành này nếu thành danh nhờ luyện khí, vậy cần phải hảo
hảo tranh thủ một phen.
"Kim Thiền đại sư, là nơi này?" Bạch Tiêu Thiên thấy Thiền nhi nhìn thành trì trước mắt xuất thần không nói, thấp giọng hỏi.
"Không sai, chính là chỗ này. Ta có thể cảm giác được trong thành này có vật gì đang triệu hoán ta, chỉ là cảm giác không chính xác cụ thể
nơi nào." Thiền nhi lấy lại tinh thần, nói.
"Phật châu, ngươi cảm thấy thế nào?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, hỏi phật châu kia.
"Hỏi ta làm gì, ta cũng không cảm giác được gì cả." Phật châu hừ một tiếng, tức giận nói.
Thẩm Lạc cau mày lại, cũng không phải vì thái độ phật châu. Hắn vốn
cho rằng đi vào Xích Cốc thành, rất nhanh là có thể tìm ra đồ vật Thiền
nhi muốn tìm kiếm, nhưng nhìn tình hình này, chỉ sợ cần tại thành tây
xem kỹ một phen.
"Nếu thế, vậy chúng ta tiến vào thành đi, sau đó từ từ tìm kiếm." Hắn mở miệng nói.
Thế là ba người đáp xuống phụ cận toà thành, cất bước tiến lên, rất mau tới dưới Xích Cốc thành.
Vừa rồi ở trên phi thuyền không cảm giác gì, bây giờ đi tới dưới Xích Cốc thành, bọn hắn cảm giác được tường thành Xích Cốc thành dị thường
cao lớn tường thành cao tới một trăm năm mươi trượng, còn cao hơn Trường An thành, toàn thân dùng đá màu đỏ xây thành, giống như một ngọn núi
đứng vững ở phía trước, người đứng ở cửa thành lộ ra nhỏ bé không gì
sánh được, chẳng khác nào kiến hôi.
Mà phía trên trên tường thành ngay cửa thành còn xây dựng vài toà
kiến trúc cao lớn, phảng phất vài đầu cự thú phủ phục giữa không trung,
lúc nào cũng có thể đập xuống, khiến lòng người đứng dưới thành trĩu
nặng.
Ba người sợ hãi thán phục thành Tây Vực to lớn, sau đó xen lẫn trong đám người, xếp hàng chờ vào thành.
Thẩm Lạc dò xét tình huống chung quanh thành trì, rất nhanh phát hiện một chỗ dị thường, các nơi cửa thành tựa hồ đã tu sửa qua, cạnh góc
tường thành, con đường phụ cận cửa thành đều có vết tích tu bổ.
"Lúc này lại sửa chữa thành trì? Căn cứ lệ cũ Ô Kê quốc, bây giờ
không phải là ngày lễ quan trọng, trong thành hẳn là tổ chức khánh điển
gì đó?" Trên đường hắn từng đọc qua mấy quyển điển tịch liên quan tới Ô
Kê quốc, âm thầm suy đoán.
Tốc độ xếp hàng vào thành rất nhanh, cũng không lâu lắm đến phiên ba người.
Lần này bọn hắn không bị bắt chẹt, nộp lệ phí xong, rất nhanh thuận lợi vào thành.
Xích Cốc thành là thành lớn Tây Vực, kiến trúc trong thành tự nhiên
thô kệch kéo dài nhất quán kiểu Tây Vực, phong cách nặng nề, trên đường
phố trải rộng đá xích hồng, mỗi một khối to bằng mặt bàn, phi thường dày đặc. Mặt đường mặc dù vuông vức không bằng Trung Thổ, nhưng chân đạp
lên trên lại vững chắc không gì sánh được, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tổn hại.
Trong thành đường đi san sát, khác với từng khối vuông ngã tư như
Trường An thành, vừa rồi ở giữa không trung Thẩm Lạc đã thấy được toàn
bộ bố cục Xích Cốc thành, lấy một mảnh cung điện nguy nga làm trung tâm
thành, từng đầu con đường toả ra bốn phương tám hướng.
Trên đường phố người đi như thoi đưa, không chỉ có người Ô Kê quốc,
còn có rất nhiều gương mặt dị vực, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn thấy
một hai thương nhân Đường Triều.
Toàn bộ Ô Kê quốc đều là đại phật quốc, trong Xích Cốc thành cũng
giống như vậy, chùa miếu to nhỏ rất nhiều, các nơi trong thành thường
xuyên nhìn thấy các pho tượng Phật Đà, phi thường cao lớn, nhìn có chút
tráng quan.
Trong thành trì cũng có vết tích tu sửa, cơ bản tất cả phòng ốc đều được quét qua màu sơn đỏ trắng vàng.
"A, Xích Cốc thành sắp tổ chức khánh điển sao?" Bạch Tiêu Thiên chú ý tới dấu hiệu tu sửa trong thành, nói ra.
"Chắc vậy, nghe cư dân trong thành nói, nơi này tựa hồ sắp cử hành
Đại Thừa pháp hội gì đó." Thẩm Lạc nghiêng tai lắng nghe cư dân nói
chuyện, nói.
"Đại Thừa pháp hội!" Ánh mắt Thiền nhi hơi sáng lên, nó đến Ô Kê quốc mặc dù tìm kiếm ký ức lãng quên, nhưng là đệ tử phật môn, đối với Đại
Thừa phật hội dị quốc cảm thấy rất hứng thú, có thể giao lưu tâm đắc
phật môn.
Vào thời khắc này, một trận rối loạn từ phía trước truyền đến, một
bóng người lảo đảo chạy tới, giống như một tên điên. Người này mặc một
bộ quần áo cũ nát, toàn thân phi thường dơ bẩn, phát ra mùi mùi thối.
"Lại là cái tên điên này!"
"Không lâu nữa sẽ là Đại Thừa pháp hội, Thánh Tăng các quốc gia phật
môn sẽ lần lượt vào, sao còn để tên điên này đi loạn trên đường!"
Người đi đường chung quanh như tránh ôn thần, trên mặt đều mang vẻ chán ghét.
Nhưng tên điên này gặp người trên đường liền lôi kéo lại, hỏi thăm cái gì "Thiện nhân sao độ?" .
Thẩm Lạc cau mày lại, đang muốn mang theo Thiền nhi né tránh, tên
điên kia nhìn thấy Thiền nhi mặc tăng bào, cặp mắt dưới tóc lập tức sáng lên, nhào tới lôi kéo tăng bào Thiền nhi.
"Vị đại sư này, xin hỏi thiện nhân sao độ?" Tên điên hỏi.
Thiền nhi bị hỏi khẽ giật mình, nó ở trong Kim Sơn tự tham gia vô số
pháp hội, am hiểu sâu các loại thiên cơ phật môn, nhưng thiên cơ này, nó vẫn không rõ, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân chỉnh tề từ phía trước truyền đến, lại là một đội binh sĩ chạy nhanh qua.
"Chính là hắn, mang đi!" Một tên tiểu đội trưởng dẫn đầu chỉ vào người điên kia quát.
Mấy tên lính lập tức nhào tới, bắt lấy người điên kia, ba chân bốn cẳng kéo đi.
Nhưng tên điên kia nắm thật chặt tay áo Thiền nhi, "Xoẹt" một tiếng, xé toang một mảnh vải lớn.
"Thiện nhân sao độ?"
"Thiện nhân sao độ?"
Tên điên kia vẫn la lên hỏi Thiền nhi, khàn cả giọng.