"Tam gia gia, ta vì nhớ ngài nên đến thăm, thuận tiện mang theo một
chút trà của Vân Vụ sơn cho ngài đây." Bạch Tiêu Vân cười gian xảo, nói.
Bạch Giang Phong nhận hộp vuông trong tay y, sau khi mở ra, vê một
nắm lá trà màu xanh sẫm lên, khẽ ngửi, thần sắc hơi thay đổi.
"Đúng là trà ngon, tiểu tử ngươi lần này coi bộ bỏ ra không ít tâm
tư. Xem ra sự tình lần này cần ta hỗ trợ, nhất định là không dễ xử lý?"
Bạch Giang Phong buông lá trà xuống, cười nói.
"Tam gia gia, bản lĩnh thật thông thiên, đều gì cũng có thể biết trước." Bạch Tiêu Vân làm bộ sợ hãi than.
Thẩm Lạc ngồi ở một bên, nhìn y biểu diễn có chút khoa trương, thật lòng không muốn nhìn thẳng.
"Chuyện gì thì mau nói, có rắm cũng mau thả đi. Xem tại lòng thành
dâng trà cuả ngươi, việc gì ta giúp được thì sẽ không khoanh tay đứng
nhìn." Bạch Giang Phong chịu không được kiểu vuốt mông ngựa của y, vội
vàng nói.
"Là như vậy, trước đó vài ngày ta và Lâm Bích Thu cùng Đỗ An đánh
cược, sẽ để bọn chúng xem một chút Phi Độn của Bạch ngọc sáchh. . .nhà
chúng ta" Bạch Tiêu Vân nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn
về phía Thẩm Lạc.
"Thẩm Lạc là khách khanh của Bạch gia chúng ta, có việc gì cứ nói không cần phải giấu." Bạch Giang Phong thấy vậy, nhíu mày nói.
"Lúc đầu ta chỉ muốn khoe khoang về sự lợi hại của Phi Độn Phù của
nhà chúng ta một chút, nhưng hai tên gia hỏa kia một mực không chịu tin
tưởng, mở miệng kích bác, nói muốn tận mắt gặp qua mới tin. Bất đắc dĩ,
ta liền nói hôm nào mang ra cho bọn chúng mở mang kiến thức một chút. Ai ngờ, mấy ngày nay bọn chúng một mực thúc ta, không ngừng làm phiền, làm ta phải đi mượn phụ thân. Nhưng kết quả, ta không mượn được phù lục mà
còn bị người đuổi ra thư phòng." Bạch Tiêu Vân nghe vậy, thì làm ra vẻ
mặt đau khổ, kể lể.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi khuyên gia chủ ư?" Bạch Giang Phong nhăn mày lại, hỏi.
"Đúng đúng đúng, Tam gia gia, ngài hãy giúp ta đi năn nỉ một chút. .
." Bạch Tiêu Vân giống như gà con mổ thóc liên tục gật đầu, nhưng lời
còn chưa nói hết, đã bị một tiếng mắng mỏ giận dữ cắt ngang.
"Tiểu tử hỗn trướng, Phi Độn Phù này là vật gì ngươi không rõ sao? Tổ tiên cảu chúng ta truyền xuống tổng cộng ba tấm, lúc trước đại ca ngươi vì bảo mệnh đã dùng hết một tấm, trước khi đi Hóa Sinh tự lại mang theo một tấm nữa. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại một tấm thôi, ngươi lại muốn mang ra ngoài khoe khoang? Gia chủ không đánh ngươi, đúng là quá
nhẹ." Bạch Giang Phong nghe vậy, giận dữ, trách.
"Tam gia gia, ta, ta chỉ mượn một chút đưa cho bọn chúng nhìn xem,
xong sẽ lập tức mang về, ngài nếu không yên tâm, có thể âm thầm đi theo
mà. Nếu t không đưa ra được, sẽ phải cúi đầu nhận tên Lâm Bích Thu cháu
trai kia làm đại ca." Bạch Tiêu Vân năn nỉ nói.
"Chính mình hồ đồ, còn muốn kéo ta vào cùng? Ngươi đúng là đồ khốn
nạn mà, rõ ràng là huynh đệ chung một mẹ với Tiêu Thiên, tại sao chênh
lệch lại lớn như vậy!" Bạch Giang Phong thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nói.
"Ta cũng muốn giống như ca ca, nhưng đáng hận là ta không có thiên
phú. . ." Sau khi m lặng một lát, đột nhiên y nói ra một câu, rồi đứng
dậy rời đi.
Bạch Giang Phong nhìn y rời đi, thân ảnh có chút cô đơn, mặt lộ ra vẻ không đành lòng, kêu lên:
"Tiêu Vân. . ."
có điều Bạch Tiêu Vân cũng không quay đầu lại, hay dừng bước, vẫn tiếp tục đi ra tiểu viện.
"Thật ra khi Tiêu Vân còn bé thiên phú cũng không kém, nhưng vì trận
biến cố, mà bị âm tà xâm nhập thân thể, làm hỏng căn cơ tu hành." Bạch
Giang Phong nhớ lại chuyện cũ, một lúc sau vô tình nói ra.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
. . .
Bên ngoài cửa lớn của Bạch phủ ngọc sách, tâm tình Bạch Tiêu Vân
không quá tốt, quát lui hai tên tùy tùng hằng ngày vẫn theo bên cạnh,
một mình leo lên xe ngựa đi về phía "Vận Lai phường" là sòng bạc lớn
nhất trong thành.
Bạch Tiêu Vân cũng không ham cờ bạc, chỉ khi phiền muộn, mới đến nơi đó để phát tiết một chút.
Nhưng là hôm nay thực không đúng lúc, khi y vừa đi vào Vận Lai
phường, vén màn cửa lên, liếc mắt liền thấy được trước bàn cược bài cửu, đang đứng một nam tử đầu đội ngọc quan, thân mang cẩm bào màu tím. Dung mạo của gã coi như dễ nhìn, nhưng trên chóp mũi lại có một viên nốt
ruồi đen, làm phá hư cảm quan.
Thanh niên mặc tử bào hai tay cầm hai thẻ bài, đang dùng lực xoa điểm số bên trên, còn đưa khuôn mặt tới gần. Gã híp một con mắt, mặt mũi
tràn đầy hưng phấn nhìn nó.
Tại phía sau gã, còn đứng một thanh niên mặt tròn thân mặc áo choàng
xanh cổ tròn, hơi mập mạp. Đầu tên này đầy mồ hôi, cũng đưa mặt tiến
tới, xem thẻ bài trên tay của thanh niên mặc tử bào.
Tại phía sau bọn họ, còn đi theo bảy tám cái nam tử áo đen, nhanh nhẹn khỏe mạnh, xem ra là tùy tùng có thân thủ bất phàm .
"Thật sự là gặp quỷ, đang không muốn gặp hai tên ngốc không may này,
thì hết lần này tới lần khác liền đụng vào." Trong lòng của Bạch Tiêu
Vân âm thầm lẩm bẩm một câu, buông màn cửa ra, xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi y buông tay xuống, thanh niên mặt tròn kia như có quỷ thần xui khiến ngẩng đầu lên, liếc thấy y.
"A, Bạch Tiêu Vân. . ."
Âm thanh của thanh niên mặt tròn không phải lớn, tại trong sòng bạc
đầy tiếng người huyên náo này cũng không tỏ ra điểm đặcbiệt gì, nhưng
Bạch Tiêu Vân sau khi nghe được lập tức nổi lên một mảnh da gà, bước
chân trở nên vội vàng.
"Cái gì? Bạch Tiêu Vân đâu?"
Thanh niên mặc tử bào nghe tiếng kêu kia, cũng không quan tâm chuyện bài cửu thắng thua, ném bài trong tay đi, liền đuổi tới.
Thanh niên mặt tròn và một đám tùy tùng, cũng lập tức theo sau.
Nhưng khi bọn chúng đi ra sòng bạc, bên ngoài người đến người đi, đã sớm không thấy bóng dáng của Bạch Tiêu Vân.
"Đỗ An, ngươi không nhìn lầm chứ, thật sự là y à?" Sau khi thanh niên mặc tử bào ngó nghiêng một vòng, thì nhíu mày hỏi.
"Lâm thiếu, chắc chắn ta không nhìn lầm, đúng là tên kia." Thanh niên mặt tròn lập tức đáp.
Thanh niên mặt tròn này không phải ai khác, chính là con nhà Đỗ gia
tên Đỗ An, mà thanh niên mặc tử bào kia thì chính là con nhà Lâm gia tên Lâm Bích Thu.
"Tiểu tử này những ngày qua một mực trốn tránh chúng ta, chắc chắn là vì chuyện đánh cược. Không thể để cho y chạy, chia ra đi tìm." Lâm Bích Thu cười lạnh một tiếng, quát.
Mấy tên tùy tùng ở sau lưng gã lập tức đáp lời, muốn phân tán ra đi tìm.
Thì một tiếng nói già nua bỗng nhiên vang lên.
"Không cần phiền toái đến vậy."
Chỉ thấy một lão già mặc trường bào màu xám, bỗng nhiên từ trong đám
người đi ra, tới trước mấy người. Hốc mắt của lão hãm sâu, mũi cao
thẳng, gương mặt nhọn và gầy, làn da có chút tái nhợt như bị bệnh.
"Lư Ưng trưởng lão, sao ngươi lại tới đây?" Lâm Bích Thu thấy thế, hơi kinh ngạc nói.
"Gần đây Kiến Nghiệp thành không mấy yên ổn, cha ngươi phái ta âm
thầm đến che chở cho ngươi. Các ngươi muốn tìm tiểu quỷ Bạch gia của
bạch ngọc sách kia, thì vào hẻm Bồng Lô đi." Lư Ưng chỉ một đầu ngõ hẻm ở nơi xa, nói.
"Chúng ta đã biết, đa tạ Lư trưởng lão." Lâm Bích Thu nhếch miệng cười một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo.
Lư Ưng cũng không có đi theo, mà là lui vào trong đám người, thân ảnh liền biến mất.
Trong hẻm Bồng Lô, Bạch Tiêu Vân đáng đá một cục đá trên mặt đất,
trong miệng lẩm bẩm gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy mấy tên
nam tử áo đen đã ở phía trước chặn đường.
Chờ y quay đầu về phía sau nhìn lại, thì mấy người Lâm Bích Thu đã từ đằng sau chạy tới.