"Thẩm đại ca, cám ơn ngươi! Từ khi thôn và Phương
Thốn sơn mất liên lạc, xác thực không có công pháp phù hợp cho thường
nhân tu luyện." Anh Lạc nghe vậy, từ đáy lòng cảm ơn, trân trọng thu vào những trang giấy kia.
"Đoạn thời gian tiếp theo, ta muốn tiếp tục bế quan tu luyện, trong
thôn nếu không có chuyện quá khẩn yếu, ta sẽ không tuỳ tiện xuất quan,
hết thảy đều dựa vào ngươi." Thẩm Lạc nói tiếp.
"Ngươi yên tâm bế quan, ta sẽ chiếu ứng tốt hết thảy, sẽ không quấy rầy ngươi." Anh Lạc gật đầu nói.
. . .
Thời gian nhoáng một cái, lại qua hai năm.
Dưới chân Phương Thốn sơn cỏ hoang tươi tốt, dưới một núi đá to lớn
đầy rêu xanh, mơ hồ lộ ra một cửa hang đen như mực, một cái đầu to lớn
màu xám bỗng nhiên từ đó ló ra.
Hai tai nó tròn trịa, miệng mũi dài nhọn, miệng đầy răng bén nhọn
giao thoa nhau, hai mắt tròn màu đỏ sậm, xoay tít, cơ cảnh nhìn quanh,
rõ ràng là một con chuột bự thành tinh.
Đúng lúc này, phía trên núi đá đột nhiên có một bóng người lướt xuống, nâng lên một cước, giẫm thẳng lên đầu con chuột.
Chuột kịch liệt giãy dụa, C-K-Í-T..T...T kêu la không ngừng.
Lòng bàn chân người đó lệch ra, hơi dùng sức, liền nghe "Két" một tiếng vang nhỏ, con chuột kia không còn động đậy nữa.
"Thẩm đại ca, trước kia trên núi chỉ là mãnh thú, hiện tại ngay cả
chuột trong đất cũng bắt đầu yêu hóa, tình huống trên núi chỉ sợ càng
thêm phức tạp." Một thiếu nữ tóc tím đi tới gần, cúi người nhìn thoáng
qua Yêu Thử to mộng, lo lắng nói.
Nàng mang một bộ quần áo màu tím, áo khoác chỉ còn bộ khung cũ kỹ, không phải ai khác, chính là Anh Lạc.
Mà người vừa rồi một cước giẫm chết Yêu Thử, chính là Thẩm Lạc.
"Trong hai năm qua, Yêu thú công trại liên tục, mỗi lần càng thêm
nguy hiểm hơn. Nếu tiếp tục như thế, cuối cùng sẽ đến một ngày không thủ được. Chúng ta chỉ có thể mau chóng tìm một đường ra khỏi thôn, đó mới
là kế lâu dài." Thẩm Lạc nghe vậy, trầm giọng nói.
"Thẩm đại ca nói ta đều hiểu, chỉ là con Cuồng Báo kia đã là Yêu thú
Ngưng Hồn kỳ, chúng ta lên lần trước cũng là may mắn vạn phần mới có thể trốn thoát, nếu lần này gặp lại nó, chỉ có thể liều mạng." Anh Lạc nói
ra, sắc mặt kiên nghị.
"Lần này chúng ta không đi đường núi trước kia nữa, chỉ cần tránh nó
là được, nếu có thể tìm ra một con đường khe núi khác thì càng thêm ổn
thỏa." Thẩm Lạc an ủi.
"Trước đó vài ngày vừa hạ xuống một trận mưa lớn, một ít đầm sâu nước đọng trên núi sẽ tràn ra, sẽ hình thành một ít khe núi không liên tục,
sẽ không khó tìm lắm." Anh Lạc nghĩ nghĩ, nói.
"Như vậy cũng coi là thoáng có điểm thiên thời và địa lợi đấy." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Trong khi nói chuyện, hai người từ dưới tảng đá lớn bò vào trong động quật, phát hiện mới qua hơn hai năm, trong động quật vốn coi như sạch
sẽ vậy mà chất đầy các loại xương thú, không ít nơi còn sáng lân hỏa màu u lục.
Bọn hắn chui ra từ một chỗ khác, đi dọc theo đường núi lên hơn trăm
trượng, lúc nhìn thấy chỗ ngã ba thứ nhất, thì đổi lộ tuyến, đi về lối
rẽ bên trái, tiếp tục hướng trên núi.
Rừng núi sau cơn mưa, không khí dị thường ướt át, trên phiến lá rừng cây bên cạnh con đường cũng ngưng kết rất nhiều hạt sương.
Thẩm Lạc thuận tay vớt một giọt nước trên một đóa cúc dại, dùng ngón tay chà xát, lông mày hơi nhíu lại.
"Thế nào?" Anh Lạc thấy thế, kỳ quái nói.
"Hạt sương trên núi có âm khí rất nặng, vào tay hơi chìm so với nước
giếng, cảm giác nhớp nháp một chút. Ta thấy nước mưa mấy ngày trước đây
cũng như vậy." Thẩm Lạc nhíu mày nói.
"Thẩm đại ca, nghe ngươi nói thật đúng là như vậy, trách không được
mấy lão nhân hơi yếu trong thôn, không cẩn thận mắc mưa liền bị bệnh,
mãi cho đến hai ngày này mới chuyển biến tốt." Anh Lạc nghe vậy, bừng
tỉnh đại ngộ nói.
"Chỉ là âm khí trong nước mưa cũng không sao, bất quá toàn bộ tình
huống Phương Thốn sơn, tựa hồ càng ngày càng tệ. . ." Thẩm Lạc thở dài.
Anh Lạc nghe vậy, lông mày cũng nhíu chặt.
Hai người nhất thời không còn gì để nói, im lặng đi lên núi.
Đi ước chừng nửa canh giờ, một ít khu trũng thấp ven đường, bắt đầu
gặp được một ít đầm nước và dòng chảy nhỏ. Tiếp tục đi lên, địa thế bắt
đầu trở nên càng ngày càng dốc.
Hai người Thẩm Lạc đi vào trong một mảnh rừng rậm, phía trước bỗng
xuất hiện một hồ nước màu xanh lục rộng chừng hơn mười trượng, phía trên nổi một tầng lá rụng thật mỏng, nhộn nhạo lăn tăn ba quang.
Lúc đi qua bên cạnh đầm nước, khoé mắt Thẩm Lạc liếc qua mặt nước, bỗng nhiên mở miệng nói: "Dừng lại nghỉ một lát đi."
Anh Lạc không chút nghĩ ngợi, liền dừng bước.
Thẩm Lạc đi tới bên đầm nước, ngồi xổm xuống, hai tay thò vào trong
đầm nước, lập tức cảm thấy một trận mát lạnh thuận theo lòng bàn tay lan tràn ra. Mặc dù bên trong có âm khí, hắn cũng không ngại, ngược lại
thập phần hưởng thụ.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Trong rừng rậm bên kia bờ đầm nước, đột nhiên một tiếng thét đại tác. Một đoàn quang cầu màu vàng to bằng cái thớt bỗng nhiên đụng gãy vài
cây đại thụ che trời, trên đầm nước vẽ lên hai tường nước cao hơn một
trượng lao thẳng đến Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc tựa hồ đã sớm có chủ ý, không nửa điểm kinh hoảng, tay thò
vào trong nước đã sớm bấm pháp quyết, bỗng nhiên nhấc lên. Trên mặt nước lập tức dâng lên tầng tầng sóng cả, hóa thành một bức tường nước dày
đặc ngăn ở trước người.
Kim quang vừa mới nhập vào, tường nước lập tức tạo ra một cái bọc
lớn, lại ngoài ý liệu không lập tức sụp đổ, mà là không ngừng tiêu hao
lực lượng quang cầu. Tường nước kéo dài mấy tức mới sụp đổ, nổ lên một
mảnh sóng nước.
Quang cầu màu vàng xuyên qua sóng nước, khí thế đã giảm đến một nửa.
Trên tay phải Thẩm Lạc sáng lên thanh quang, một Thanh Dương Thủ trùng
điệp đập xuống, quang cầu theo âm thanh nổ tung, quang mang tứ tán.
Trên đầm nước tựa như hạ xuống một trận mưa to, trên mặt nước dâng lên một tầng hơi nước, thật lâu không thể bình tĩnh.
Chờ đến khi hơi nước dần dần tiêu tán, Thẩm Lạc liền nhìn thấy trong
rừng rậm đối diện, chậm rãi đi ra một đầu cự thú hoàng kim cao gần năm
trượng, ngẩng đầu đứng ở bên đầm nước.
Trên thân nó trải rộng vết bớt tròn màu nâu, trên trán sinh ra đường
vân thiểm điện, một đôi mắt lóe kim quang, bốn cái răng như lợi kiếm,
quanh thân bao phủ yêu khí vô cùng cường đại, rõ ràng là con Cuồng Báo
trước đó bọn hắn đã gặp qua.
Bất quá so với hai năm trước, trên mặt con Cuồng Báo này nhiều hơn ba vết sẹo do lợi trảo vạch ra, nghiêng nghiêng xẹt qua mắt trái cùng non
nửa khuôn mặt, khiến cho nó nhìn càng thêm hung ác.
"Lại là hai người các ngươi?" Ánh mắt Cuồng Báo tùy ý nhìn hai người
Thẩm Lạc đánh giá một chút, mở miệng nói, trong giọng nói cũng có chút
ngoài ý muốn.
Anh Lạc thấy thế, sắc mặt trở nên trắng bệch, kéo ống tay áo Thẩm Lạc, quay người định chạy trốn.
Kết quả, nàng vừa kéo một cái này, vậy mà không thể di động, bị Thẩm
Lạc cầm cổ tay, bất động thanh sắc đưa nàng nhẹ nhàng lui sau mình.
"Oan gia ngõ hẹp, không ngờ vẫn không thể đi vòng qua." Thẩm Lạc nâng lên một tay vuốt trán, bất đắc dĩ thở dài.
"Lần trước may mắn để cho các ngươi chạy trốn, lần này lại còn dám
tới, cũng chỉ có thể xem như các ngươi xui xẻo." Cuồng Báo thấy thế, đôi mắt khẽ híp một cái, trong mắt lộ ra sát cơ.
"Cũng không biết là ai xui xẻo đây?" Thẩm Lạc thì thào hai tiếng.
"Pháp lực không lớn, khẩu khí lại không nhỏ!"
Cự trảo tráng kiện của Cuồng Báo bỗng nhiên đạp mạnh phía trước, một
cỗ khí thế cường đại từ trên thân nó trong nháy mắt bộc phát ra. Mặt đất trước người nó cũng lập tức băng liệt, chấn động làm nước đầm nhộn nhạo lên một tầng sóng cả, cuốn về phía Thẩm Lạc bên này.