Chùy Đầu vừa rơi xuống đất, trong tay liền để
thiết chùy màu vàng óng nằm ngang ở trước ngực, một đôi mắt đen bóng
không ngừng nhìn về phía trước dò xét, làm hai cây xúc tu thật dài trên
đầu không ngừng rung động.
"Chùy Đầu đạo hữu chớ có hoảng sợ, nơi này không có địch nhân." Thẩm
Lạc thấy vẻ mặt của Chùy Đầu hiện vẻ đề phòng, vừa cười vừa nói.
"Vậy ngươi gọi ta tới đây làm gì? Ta đang bận tu luyện!" Chùy Đầu nghe vậy, tức giận nói.
"Không ngờ Chùy Đầu ngươi, lại tu luyện chăm chỉ như vậy!" Thẩm Lạc tâng bốc Chùy Đầu một chút.
"Đương nhiên, Hà tộc chúng ta có một câu ngạn ngữ:Còn sóng là còn tu
luyện. Thực lực yếu liền sẽ bị người khác bắt làm nô dịch!" Chùy Đầu đối với Thẩm Lạc vẫn có chút oán niệm.
"Chúng ta cũng không phải quan hệ nô dịch, mà là cùng có lợi, ta nói
sẽ giữ lời! Tìm đến đạo hữu, là muốn thỉnh giáo một chút, xem có thủ
đoạn gì để tăng lên xác xuất thành công khi đột phá Tích Cốc kỳ không?"
Thẩm Lạc cố gắng xoa diệu oán niệm của Chùy Đầu, hỏi điều mình muốn
biết.
"Phương pháp tu luyện của nhân tộc ta không biết." Chùy Đầu nghiêng đầu đánh giá Thẩm Lạc một chút, sắc mặt không đổi nói ra.
"Thực không dám giấu, bây giờ ta gặp chút phiền phức, nên nhất định
phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Đạo hữu nếu có thể chỉ điểm mộtchút,
Thẩm mỗ sẽ vô cùng cảm kích, ngày sau nhất định có báo đáp." Thẩm Lạc
thản nhiên nói.
"Hi vọng ngươi nhớ kỹ những lời của hôm nay tại Bạch ngọc sách. Vậy
ta sẽ nói cho ngươi một chút về qua trình tu luyện của bản thân mình.
Đông Hải Hà tộc chúng ta mỗi mười năm lại lột xác một lần, thông qua bí
pháp trong tộc mang yêu lực rót vào trong xác cũ, đợi đến lúc đột phá
Tích Cốc kỳ thì nuốt. Nó có thể làm xác xuất thành công tăng lên nhiều." Chùy Đầu nghe vậy, im lặng một chút rồi nói.
"Phương pháp này của ngươi, so với việc dùng đan dược thì quá trình
tuy khác nhau, nhưng hiệu quả thì y như vậy. Nhưng không biết, xác cũ
của đạo hữu còn không?" Thẩm Lạc cảm thấy hưng thú, tiếp tục hỏi Chùy
Đầu.
"Bỏ ý định đó đi, da lột ra còn có tác dụng rất lớn đối với ta, trừ
phi ngươi đưa đồ vật tới đổi. Ngoài ra, phương pháp này có tác dụng đối
với Nhân tộc các ngươi hay không, thì ta không biết." Chùy Đầu có chút
cảnh giác nói.
"Đạo hữu muốn đổi cái gì?" Thẩm Lạc lại hỏi.
"Nguyệt Hoa Lộ." Chùy Đầu tả lời.
"Cái này? Ta hiện tại không có, nhưng sau này sẽ lưu ý đến nó. Có
phải đạo hữu đến từ Đông Hải?" Trong lòng của Thẩm Lạc tiếc nuối, hỏi
qua vấn đề khác.
"Đông Hải Hà tộc, tự nhiên đến từ Đông Hải! Giống như Nam Hải Hà tộc
cũng phải đến từ Nam Hải, có vấn đề gì không?" Chùy Đầu hỏi ngược lại.
"Nghe nói Đông Hải mênh mông vô biên, thiên tài địa bảo nhiều không đếm được. . ." Thẩm Lạc xoa xoa đôi bàn tay, nói ra.
"Tốt, nhưng điều kiện phải như ngươi nói lần trước, lấy vật đổi vật.
Được rồi, nếu như không có việc gì, nhanh tiễn ta về nhà đi!" Chùy Đầu
không đợi Thẩm Lạc nói, đã lên tiếng thúc giục.
Trong tay Thẩm Lạc không có đồ vật trao đổi, nên cũng không nói
nhiều, gọi ra vòng xoáy thông đạo đưa nó trở về, sau đó kìm nén sự thất
vọng trong lòng, rồi âm thầm tính toán:
"Có vẻ gọi yêu vật thông linh tới đây ngoại trừ chịu sự hạn chế của
khế ước, nhất định phải bảo hộ an nguy cho chủ nhân, còn phương diện
khác thì không cách nào chịu phục tùng."
Điều này cũng khó trách được dịch tại bạchngọc sách, một người vốn
đang tự do lại bị kẻ khác cưỡng ép hạ khế ước, lúc nào cũng có thể bị
gọi đi đánh nhau với tới mức ngươi sống thì ta chết. Cho dù ngoài mặt
người đó chịu phục tùng, thì trong lòng khẳng định vẫn không phục, trừ
phi có thể được lợi ích gì đó, mới có thể chịu nghe lời một chút.
Là người buôn bán, nên hắn cảm thấy việc này rất bình thường, có qua có lại mới là đạo lí lâu dài.
Nhưng bây giờ bản thân hắn không cách nào làm được việc này, tốt nhất vẫn là giải quyết phiền phức trước mắt và nghĩ cách nâng cao tu vi, nếu muốn rời khỏi nơi này.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Thẩm Lạc thông báo cho Anh Lạc biết,
nhận một chút lương khô, thì liền đóng cửa tiểu viện lại, quay trở về
trong ao, vận chuyển pháp lực để tu luyện.
Thẩm Lạc ngồi suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi hắn mở hai mắt ra lần nữa, thì ánh mắt óng ánh, khí tức đầy đủ, tinh thần thể lực đều ở vào trạng thái tốt nhất.
Tiếp theo đó Thẩm Lạc lặng lẽ nhớ lại nội dung liên quan đến việc đột phá Tích Cốc kỳ trong công pháp vô danh, rồi nâng tay phải lên, bóp
thành kiếm quyết. Bỗng nhiên hắn điểm liên tiếp mấy cái tại xung quanh
đan điền, phong bế vài chỗ huyệt khiếu ở đó, tạm thời cắt đứt sự liên hệ của đan điền và kinh mạch toàn thân.
Khi làm xong hết thảy, hai tay hắn liền giao nhau trước người, chậm rãi vận chuyển công pháp vô danh.
Thiên địa linh khí xung quanh ao lần lượt hội tụ lại, rót liên tục
không ngừng vào trong cơ thể của hắn, chuyển hóa thành từng tia pháp
lực.
Bởi vì hắn phong bế huyệt khiếu xung quanh đan điền, nên những pháp
lực này không thể tụ hợp vào đan điền, mà không ngừng lưu chuyển tại
trong kỳ kinh bát mạch. Đồng thời nó tiếp tục thu nạp thiên địa linh khí vào cơ thể, dung nhập hết vào trong dòng pháp lực này.
Mỗi khi vận chuyển một chu thiên, pháp lực trong kinh mạch liền cường đại hơn.
Đây một loại bí thuật được ghi lại trong công pháp vô danh, tên là
"Kim Kiều Tỏa Quan Đăng Lâu Pháp", mục đích là để pháp lực trong kinh
mạch từng bước được nâng cao lên từng tầng, càng ngày càng cao, để trợ
giúp pháp lực chuyển biến sang hình thái khác.
Mặc dù loại phương pháp này nhìn như dễ dàng, nhưng thật ra nguy hiểm không nhỏ, không cẩn thận liền sẽ làm kinh mạch thậm chí cả đan điền
cũng bị thương, thậm chí khó giữ được tính mạng. Cho nên nó đối với yêu
cầu về sự điều khiển pháp lực cũng không nhỏ, cần tại thời khắc mấu chốt kịp thời tán công.
Mặc dù Thẩm Lạc thấy thiên tư tu luyện của thân thể này trong mộng
cảnh hơn xa so với thường nhân tại bạch ngọcsách, thậm chí còn hơn cả
Đạo Thể tốt nhất trong truyền thuyết. Nhưng hắn đối với sự điều khiển
pháp lực còn chưa đạt tới tình trạng thu phóng tự nhiên, chỉ là hiện giờ tình thế bắt buộc, không thể không làm, đương nhiên quyết định này dựa
trên điều quan trọng là bản thân có thể trùng sinh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại qua ba ngày.
Thẩm Lạc yên lặng ngồi tại trong ao, bề ngoài nhìn không thấy có bất
kỳ biến hóa nào, nhưng pháp lực trong kinh mạch đã bắt đầu có tia nước
nhỏ, dần biến thành sông lớn mênh mông, tại trong kỳ kinh bát mạch cuộn
trào không thôi.
Hắn chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân phồng lên, đau nhức kịch liệt
như đang bị ai xé ra, đã có chút không chịu nổi, dường như sắp bị cỗ
pháp lực này phá hủy.
"Không sai biệt lắm!"
Thẩm Lạc lẩm bẩm một tiếng, không tiếp tục thu nạp thiên địa linh khí ở bên ngoài nữa, mà dẫn cỗ pháp lực nồng đậm đến cực hạn bên trong kinh mạch ở khắp cơ thể, toàn bộ chảy về phía đan điền.
Bởi vì khiếu huyệt ở xung quanh đan điền đều bị phong bế, nên những
pháp lực này đều bị ngăn cản lại. Bỗng chúng như ngựa hoang thoát khỏi
dây cương, thoát khỏi sự điều khiển của Thẩm Lạc, không đợi hắn phản
ứng, liền đồng thời xông về đan điền một cách hung hăng.
Khiếu huyệt do hắn tạm thời phong bế xung quanh đan điền, gần như
cùng lúc bị mở ra, pháp lực trong kinh mạch giống như vỡ đê đều tràn
vào đan điền.
Trong đan điền pháp lực vốn đã bão hòa, pháp lực trong kinh mạch tích súc nồng đậm lại tiếp tục tràn vào trong đó, lập tức làm đan điền cứng
rắn nở ra một vòng. Nó bắt đầu giống như kinh mạch lúc trước, truyền ra
từng trận đau nhức, càng ngày càng đau hơn.
Hai gò má của Thẩm Lạc hiện lên vài tia đỏ ửng bất thường, thân thể
co rúm lại, hai tay cũng bắt đầu run rẩy. Trên trán hắn không ngừng
xuất hiện mồ hôi hột, từ trên mặt rớt xuống.
Hắn cảm thấy đan điền của mình dường như sau một khắc liền sẽ nổ tung!
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, cưỡng ép nhịn xuống đau nhức, một tay ôm
lấy đan điền, bên tay phải thì nâng lên, một lần nữa điểm liên tiếp mấy
cái tại xung quanh đan điền. Hắn tiếp tục lấy “Kim Kiều Tỏa Quan Đăng
Lâu Pháp” phong bế huyệt khiếu ở xung quanh, để phòng ngừa pháp lực
thoát ra ngoài.
Kết quả hắn vừa mới làm xong, thì một cỗ đau nhức mãnh liệt gấp mấy lần từ vùng đan điền bắt đầu lan ra.