Vào tiết, Thời Mộ cầm bản kiểm điểm Phó Vân Thâm đã viết cho mình, đi lên bục giảng.
Các học sinh bên dưới đều nhìn cô. Ho nhẹ hai tiếng, Thời Mộ bắt đầu
chỉn chu đọc: “Bản kiểm điểm, em học lớp 11A5, tên là Thời Mộ, hôm qua
em đã tự tiện cúp học...”
Bản kiểm điểm rất dài, giọng của cô tốt, vẻ mặt thành khẩn, phải nói biểu cảm của giáo viên hài lòng biết bao nhiêu.
“Lần này, em cảm thấy rất có lỗi, đồng thời cũng phải thành thật nói một câu xin lỗi với bạn Phó Vân Thâm.” Đọc đến đây thì Thời Mộ ngừng lại
rồi ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Thâm đang ngồi bên dưới. Cậu nhìn cô, vẻ
mặt không mặn không nhạt.
Thu lại ánh nhìn, Thời Mộ tiếp tục đọc: “Em không nên ép buộc bạn Phó
Vân Thâm, bắt cậu ấy dẫn em cúp tiết, làm tổn thương nghiêm trọng đến
tâm trí và thân thể của bạn Phó Vân Thâm...”
Cái quái gì thế? Cô làm tổn hại đến tâm trí và thân thể của cậu ta khi nào vậy?
Tầm phào!
Tất cả đều ba xàm hết!
“Lần này em xin bảo đảm, sau này em sẽ không bao giờ gây ra những chuyện này nữa, xin hết ạ.”
Gấp bản kiểm điểm lại, Thời Mộ đưa cho giáo viên.
Giáo viên hài lòng gật đầu: “Được rồi, em có thể về chỗ, nhớ lần sau đừng tái phạm đấy.”
“Khoan đã ạ.”
Thời Mộ vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn xuống xung quanh. Khi chạm vào ánh mắt của Thời Mộ, mọi người đều vội vã cúi đầu.
Sống lưng cô thẳng tắp, giọng điệu vững vàng: “Thưa thầy, em đã kiểm
điểm xong rồi, có phải các bạn khác cũng nên kiểm điểm không ạ?”
Giáo viên sửng sốt.
Thời Mộ nói tiếp: “Mọi người không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, có năng
lực phân rõ đúng sai rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, có không ít bạn bỏ
đá xuống giếng, tùy ý bôi nhọ nữa, là bạn học không phải nên giúp đỡ
nhau hay sao? Thế nên em kiểm điểm xong rồi, có phải các bạn khác cũng
phải kiểm điểm không ạ?”
Cả lớp im phăng phắc.
Sau khi chuyện xảy ra, thật sự họ cũng hùa nhau góp vui, còn có kẻ ghét
Thời Mộ và Phó Vân Thâm nên thừa cơ nói xấu không ít. Ai ngờ bây giờ mọi chuyện xoay ngược lại.
Thời Mộ cười giễu: “Không sao, tôi chỉ mong sau này mọi người đừng vậy
nữa. Chúng ta còn làm bạn học tận một năm lận, không mong các cậu giúp
đỡ, chỉ cần các cậu gặp chuyện thì nên tỉnh táo, đừng có cái kiểu mới
nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đến lúc đó làm ầm ĩ làm mặt ai cũng lúng
túng.”
Nói đoạn, cô ưỡn ngực ngẩng đầu đi xuống bục giảng.
Nhìn bóng dáng của cô, lớp trưởng khẽ cắn răng đứng lên: “Thời Mộ, tớ
thay mặt mọi người xin lỗi cậu và Phó Vân Thâm, thành thật xin lỗi.”
Cậu ta cúi thật thấp, sau đó xoay qua khom người với Phó Vân Thâm: “Lần
này chúng tớ bị lợi dụng, không làm rõ chân tướng sự việc đã hiểu lầm và cô lập các cậu. Còn, còn đi theo nói xấu nữa. Cả Phó Vân Thâm, lúc Thời Mộ chưa tới, bọn tớ đã cố ý lạnh nhạt với cậu, thành thật xin lỗi.”
Đám trẻ mười mấy tuổi thì có thể xấu xa đến nỗi nào chứ. Sau khi chuyện
xảy ra, họ mới vỡ lẽ làm người đừng quá ngây thơ và đừng để bị người
khác kiểm soát suy nghĩ.
Thành tích của Phó Vân Thâm không tồi và cậu là người ít nói. Ai cũng
bảo cậu là kẻ giết người tội ác tày trời nhưng cho đến giờ, cậu luôn
thật thà chưa từng làm tổn thương đến ai. Trái lại, ngoài cậu ra, mỗi
người trong lớp đều là “hung thủ” sử dụng bạo lực, họ mới là người độc
địa tội ác tày đình.
Đối diện với lời xin lỗi, mặt mày Phó Vân Thâm vẫn lạnh nhạt: “Không sao, mong các cậu cứ tiếp tục gìn giữ.”
Cậu thích yên lặng, nếu những người này nhiệt tình thì cậu ngại phiền lắm.
Lớp trưởng đờ ra, lập tức hiểu lầm ý của Phó Vân Thâm, bèn vội đáp: “Cậu yên tâm đi, sau này bọn tớ chắc chắn sẽ không làm vậy đâu, đúng không
mọi người?”
Có người cúi đầu không lên tiếng, có người bắt đầu hòa theo.
Một tay Phó Vân Thâm chống cằm, cậu không thể hiện rõ thái độ gì với chuyện này cả.
Lớp trưởng ngượng ngùng ngồi xuống: “Em, em nói xong rồi ạ.”
Bất kể thế nào, giáo viên rất vui mừng. Người ta nói A15 là một đám nhóc hư đốn, nhưng coi bộ phẩm chất của bọn chúng không tồi lắm đâu.
“Người khác luôn xem thường Anh Nam chúng ta, cũng bảo các em toàn là
cậu ấm cô chiêu, không sầu lo điều gì mà chỉ biết cầm tiền cha mẹ tiêu
xài. Thế nhưng, bất kể bên ngoài nói thế nào, thầy tin chắc các em là
những đứa trẻ ngoan. Chỉ còn lại một năm nữa sẽ phải thi tốt nghiệp
trung học, thầy mong năm nay các em sẽ thật cố gắng và nỗ lực, chăm chỉ
phấn đấu, để người khác thấy các em không phải như họ nói!”
Lời khích lệ này lập tức đề cao tinh thần cho A15.
Cả lớp đồng loạt đáp “Vâng ạ”, rồi lấy sách ra bắt đầu học, không khí thật tốt lành.
Buổi chiều tan học, Thời Mộ một mình đi tới phòng thể thao. Lão Hoàng và Bối Linh đã tới từ sớm. Phòng thể thao được quét dọn sạch sẽ, đằng
trước có một chiếc máy quay, còn Bối Linh đang đứng ở giữa trong bộ đồng phục học sinh và cà vạt của mình.
Cô ném cặp sách xuống: “Thầy Hoàng, sao thầy không nghỉ ngơi đi ạ?”
Lão Hoàng xua tay: “Không còn kịp rồi, em mau tới đây.”
Thời Mộ tỏ ra thắc mắc.
“Cuối tuần sẽ phải đấu vòng loại, chúng ta không kịp huấn luyện rồi, hôm nay sẽ phải quay kỹ video thi đấu của hai đứa.”
Thời Mộ hỏi: “Bọn em không cần