Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 5: Lệ Quỷ Tú Tú


trướctiếp

Thấy nữ quỷ có ý định tấn công mình, Chung Liên cũng không hoảng sợ tránh né, cô đứng yên tại chỗ, giơ tay lên bắt được khuôn mặt nhầy nhụa máu me của cô ta.

Nữ quỷ kinh ngạc trừng to mắt, tại sao một người sống lại có thể bắt được cô ta? Lẽ nào đây cũng là đồng loại?

“Nhìn nhìn cái gì, tôi đây chỉ ăn ác quỷ, cô động vào tôi đi tôi liền có cớ ăn cô.”

Nữ quỷ dù là thần trí mơ hồ, nhưng cũng hiểu được nguyên tắc mền nắn rắn buông, lập tức rụt người lại tránh khỏi Chung Liên, huống hồ cô ta dù là lệ quỷ, nhưng cũng chưa từng hại người.

Thấy nữ quỷ đã an tỉnh lại, Chung Liên hỏi: “Cô là ai, lúc rảnh rỗi cô thường hay nhảy lầu lắm hả?”

Nghe nhắc đến hai từ “nhảy lầu” nữ quỷ như được bật công tắc, cô quay đầu trở lại lan can và có ý định chơi thêm một vòng nữa.

Chung Liên thấy thế, dán một lá bùa thanh minh lên đỉnh đầu cô ta, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ trong giây lát lá bùa bốc cháy. Vẻ ngoài nữ quỷ lập tức thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vết thương trên đầu dần biến mất, tóc tai vén gọn ghẽ ra sau đầu, gương mặt ngây dại mơ hồ cũng dần lấy lại thần trí, hé ra ngũ quan thanh tú dễ nhìn.

“Cám ơn ân nhân đã giúp đỡ.” Tú Tú cúi người bày tỏ sự biết ơn cô gái trẻ trước mặt mình.

Nữ quỷ sau khi tỉnh táo, rốt cuộc cũng nhớ được thân thế của mình. Hai mươi năm trước, cô chính là nữ sinh của ngôi trường đại học này. Khi đó, cô là một cô gái trẻ mười chín tuổi đang trong tình yêu cuồng nhiệt với chàng lãng tử cùng lớp. Thế nhưng vì thân phận chênh lệch, không môn đăng hộ đối, mẹ chàng trai đã ra sức ngăn cản và cấm đoán tình yêu của hai người.

“Ngày hôm đó, tôi viết một lá thư tay đặt trong ngăn bàn của anh ấy, hẹn gặp nhau lúc mười giờ đêm trên tầng thượng này để nói rõ ràng về chuyện tương lai hai đứa.” Nữ quỷ nói đến đây, hai mắt đã ngấn lệ sụt sùi.

“Đêm ấy gió rất lạnh, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Rốt cuộc tôi cũng chờ được, anh ấy xuất hiện từ phía sau hàng cây kia, từ từ tiến lại tòa nhà này. Nhưng không biết vì điều gì mà anh ấy chỉ bần thần đứng bên dưới một lúc, sau đó xoay người rời đi. Ngay từ đầu tôi đã không dám hy vọng nhiều về tình yêu này, nhưng tôi thật sự không cam tâm! Rõ ràng anh ấy đã đến nơi rồi, chỉ cần bước lên để gặp tôi thôi, nhưng rốt cuộc anh ấy


trướctiếp