Xử lý nữ quỷ xong, Chung Liên xoay qua nhìn nam quỷ đang rụt người vào
vách núi, ngồi co ro run bần bật. Thật ra lúc nhìn thấy Chung Liên cắn
nữ quỷ hắn đã muốn bỏ trốn rồi, khổ nỗi sợ quá, thân thể mềm nhũn không
chạy được.
Nam quỷ sợ hãi cầu xin: "Đại... đại sư tha mạng. Tôi ăn không ngon đâu, đừng ăn tôi."
"Ai thèm ăn anh. Tôi chỉ ăn ác quỷ."
Nam quỷ nghe vậy mừng quá, khóc lớn: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"
Chung Liên nhìn hắn ta nước mắt nước mũi lem nhem, ghét bỏ nhíu mày lại.
"Anh chết rồi sao không đi đầu thai. Lẩn quẩn ở dương gian làm gì, rồi
còn làm tay sai cho ác quỷ nữa. Dù anh không trực tiếp ra tay hại người, nhưng lâu dài vẫn sẽ bị vướng vào nhân quả."
Nam quỷ thấy cô hỏi han ân cần, cũng bớt sợ hãi, sau đó lằng nhằng kể
khổ. Hắn ta là một cậu ấm nhà giàu, trong một lần thách đấu đã cùng đám
bạn chạy lên đèo để đua xe, nào ngờ gặp tai nạn giao thông, xe tông hành lang bảo hộ bay khỏi đèo, khi tỉnh lại thì đã trở thành du hồn nơi này, không thể đi xa được. Hắn quanh quẩn ở đây suốt một năm. Khoảng một
tháng trước thì nữ quỷ xuất hiện, hắn không biết ả ta từ đâu tới, chỉ
biết pháp lực cao cường, ban ngày thậm chí có thể hiện hình giết người
nếu ả muốn. Ả ta bắt hắn làm quỷ nô để sai bảo, nếu không nghe lời ả sẽ
ăn luôn. Vì thế mới có cớ sự như hôm nay.
Chung Liên gật gù: "Hóa ra là chết bất đắc kỳ tử, chưa hết thọ mệnh nên thành quỷ canh giữ của đoạn đường này."
Cô nhíu mày nghĩ đến gì đó, sau đó giận dữ đánh lêm đầu nam quỷ: "Anh có biết đua xe rất nguy hiểm không, gây tai nạn cho bản thân không nói,
còn dễ dàng kéo người vô tội vào chết cùng. Sao anh không có ý thức cộng đồng gì hết vậy." Dứt lời, cô lại tức tối đánh nam quỷ một cái nữa.
Nam quỷ ôm đầu hu hu khóc: "Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng. Lần sau
không dám nữa. À mà tôi chết rồi, cũng không có lần sau đâu."
Chung Liên hừ lạnh, từ nhỏ cô đã được chú Út giáo dục trở thành người
ngay thẳng, cương trực, tuân thủ pháp luật, đua xe trái phép là không
đúng, nhất định phải lên án!
"Nếu anh hối hận rồi thì tôi sẽ giúp anh siêu độ để sớm được đầu thai, nhưng phải hứa sau này không được đua xe trái phép nữa."
"Tôi hứa tôi hứa, cám ơn đại sư. Từ nay về sau tôi sẽ không đua xe nữa,
đại sư giúp tôi đầu thai sớm đi. Chứ ở đây không có tivi, không có điện
thoại, không có internet, tôi chán muốn chết rồi."
Chung Liên lườm anh ta, sau đó đưa hai tay lên kết thành thủ ấn, miệng
lẩm nhẩm kinh cầu siêu. Linh hồn nam quỷ dần nhạt đi, hắn cảm thấy thân
thể mình trở nên nhẹ bỗng. Hắn cúi người cám ơn Chung Liên, sau đó biến
mất giữa không trung.
Người thiên âm chi thể dùng âm khí để tẩm bổ bản thân, Phương Ninh Tiệp
vốn dĩ lo lắng cô gái sẽ ăn luôn nam quỷ, nào ngờ cô ấy lại giúp hắn ta
siêu độ. Kẻ tu hành như họ vốn chú trọng nhân quả, nếu quỷ không hại
người thì họ sẽ tìm cách dẫn dắt chúng tiến nhập luân hồi. Cô gái rõ
ràng không phải là một người xấu, tại sao la bàn vẫn một mực chỉ về phía cô?
Sau khi siêu độ cho nam quỷ, Chung Liên cảnh giác nhìn về một góc đường: “Ai?”
Phương Ninh Tiệp chần chừ giây lát rồi bước ra.
Chung Liên thấy người lạ xuất hiện, có chút chột dạ, hai tay cứ xoa nắm
chiếc quần đã bạc phết của mình. Chết rồi, chú Út dặn cô phải che giấu
cẩn thận, mà vừa ra khỏi nhà có một buổi cô đã bị người ta bắt quả tang
mình đang bắt quỷ.
“Anh… anh đứng ở đó bao lâu rồi?” Cô bồn chồn hỏi, chỉ mong người