Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 15: Nguyền Rủa (2)


trướctiếp

Thấy Chung Liên mở mắt ra, Thiên Du dồn dập hỏi: “Lão đại, thế nào rồi, dì An có bị trúng tà không? Có thể trị không?”

Ngay cả bà An cũng thấp thỏm hỏi: “Chung… Đại sư, tình trạng của tôi như thế nào?”

“Dì không cần uống thuốc nữa, có uống cũng không hết đâu. Dì bị trúng nguyền rủa chứ không phải mắc bệnh.”

Phương Linh bán tín bán nghi, cầm chặt tay của mẹ. Bà An thì đã hoàn toàn tin tưởng. Bà rõ hơn ai hết “bệnh” của mình nó quái lạ cỡ nào, ban ngày thì chẳng có biểu hiện gì, cứ đêm đến cả người lại rợn tóc gáy, thân thể mệt mỏi, tâm trạng thì bồn chồn bất an.

Thiên Du nghe thế không nhịn được hưng phấn, dù đã cố gắng che giấu rất tốt: “Lão đại, nguyền rủa là gì vậy?” Nghe có vẻ rất nguy hiểm nha.

“Nguyền rủa là một loại tà thuật, thông qua một vật môi giới để ám lên con người với mục đích làm tổn hại đối phương. Có loại nguyền rủa khiến người ta tâm thần bất an, đau khổ buồn bả mà sinh bệnh, cũng có loại khiến người ta chết.”

Thiên Du sờ cánh tay nổi đầy gai ốc của mình, tiếp tục hỏi: “Vậy dì An bị loại nào?”

Chung liên nhìn được sự khẩn trương trong mắt bà An, trong lòng lại là một mảnh phẳng lặng, thản nhiên nói: “Là loại sau, có người muốn mạng của dì.”

Bộ dạng bình tĩnh của cô trong mắt người khác cũng có vài phần phong thái của một thế ngoại cao nhân. Thiên Du trong lòng sùng bái không thôi. Đây rõ ràng là pháp lực cao cường, trong lòng nắm chắc nên không sợ hãi, biết bao giờ cậu mới đạt tới đẳng cấp này đây.

Thực tế cũng không sai biệt lắm. Chung Liên cảm thấy loại nguyền rủa này không làm khó được mình, thậm chí có thể đem mình tẩm bổ một phen nên chẳng lo lắng gì mấy.

Chỉ có bà An sau khi nghe Chung Liên phán, vì quá sợ hãi nên trợn ngược hai mắt rồi ngã ngang bất tỉnh.

“Chung Liên, cậu hù dọa mẹ tôi làm gì, sức khỏe của mẹ đang rất yếu.” Phương Linh hoảng hốt đỡ lấy mẹ, tức giận nói với Chung Liên.

Chung Liên cũng không để tâm đến Phương Linh, nhẹ nhàng đặt tay lên trán bà An, lặng lẽ hút tử khí về cơ thể mình.

Đúng vậy, bà An lúc này toàn thân đều bao phủ tử khí, không khác gì một người sắp chết. Chung Liên biết bà bị người hãm hại nên không dám có động tác quá lớn, sợ bứt dây động rừng nên chỉ dám hút đi một ít tử khí đủ để bà tỉnh táo lại. Trong lòng không khỏi tiếc nuối, sinh khí bị xói mòn nhiều như vậy, chỉ sợ sau khi hoá giải lời nguyền, thân thể bà sẽ chịu nhiều lỗ lã.

Bà An dần lấy lại thần trí, việc làm đầu tiên là quát Phương Linh: “Không được vô lễ với đại sư.” Sau đó quay sang Chung


trướctiếp