Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 10: Thiên Mộng


trướctiếp

Thiên Du trong lòng cứ tâm tâm niệm niệm về ngọc bội phòng ngự của mình, lúc chuẩn bị ra về còn đặc biệt muốn lưu số điện thoại Chung Liên để tiện liên lạc.

“Hả, điện thoại à, tôi không có.”

Thiên Du ngẩn người. Thời đại nào rồi mà vẫn có người không dùng di động.

“Điện thoại di động phải tốn tiền mua, tôi không có nhiều tiền như vậy.” Chung Liên thành thực nói. Cô còn đang lo mình không có tiền ăn cơm đây này. Nhưng hiện tại không lo nữa, hôn phu đã định ra rồi, chú Út cũng nói nghĩa vụ của người làm chồng là nuôi nấng vợ không phải sao.

“Lão đại, hay là tôi tặng cậu một cái điện thoại. Cậu đã cứu mạng tôi, báo đáp cậu cũng là chuyện đương nhiên.”

Thiên Du còn sợ Chung Liên từ chối, trong lòng đang tính toán tìm lời lẽ thuyết phục, nào ngờ cô sảng khoái đáp ứng: “Được thôi.” Hôn phu hiếu kính, à không, tặng quà thì lý gì cô phải từ chối.

Huy Hoàng nghe nói Chung Liên định mua điện thoại, liền tích cực đề cử: “Đại sư, nếu mua điện thoại thì nên mua đắt một chút. Ít nhất cũng phải hai mươi triệu trở lên, máy cỡ đó chơi game mới mượt. Đại sư mua đi, trở về tôi chỉ ngài tải game Thiên mộng về chơi. Đảm bảo cực vui luôn.”

“Đừng kêu tôi đại sư, gọi Chung Liên được rồi.” Chung Liên sửa lại cách xưng hô, sau đó quay sang nói với Thiên Du: “Huy Hoàng nói mua điện thoại giá hai mươi triệu trở lên mới dùng tốt.”

Thiên Du đương nhiên không có ý kiến, gật đầu đáp ứng. Ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về khoảng không, nơi mà Chung Liên vừa nhìn vừa nói lúc nãy.

“Huy Hoàng hỏi cậu làm gì nhìn cậu ta hoài.” Chung Liên chuyển lời.

Thiên Du giật mình lắc lắc đầu: “Không, không có gì.” Chỉ là nghĩ đến bên cạnh còn có hai quỷ đang lẽo đẽo đi theo, cảm giác là lạ. Cậu chưa từng nghĩ rằng quỷ và người lại có thể chung sống với nhau hòa hợp như thế. Rõ ràng phim ảnh đều là gạt người.

Cậu đưa Chung Liên và hai kẻ theo đuôi đến trung tâm thương mại, giúp cô chọn một cái điện thoại di động, sau đó lật đật chạy đi cài đặt, đăng ký sim. Chung Liên thì đứng ở quầy hàng mẫu, nhờ Huy Hoàng chỉ cách sử dụng điện thoại. Không phải nói nhiều, điện thoại di động chơi vui thật, đợi sau này cô có tiền sẽ mua cho chú Út một cái.

Đến tám giờ tối, sau khi đã ăn tối bên ngoài, Thiên Du mới đưa cô về trường học. Trước khi tạm biệt cậu vẫn còn bịn rịn: “Lão đại, ngọc bội của tôi chừng nào mới có vậy?”

Chung Liên gãi đầu: “Khó mà nói, tôi ở ký túc xá không tiện lắm. Phải chờ mọi người đi hết mới dám làm chứ.”

Thiên Du hỏi tỉ mỉ: “Cậu có yêu cầu gì về chỗ luyện pháp khí? Nói xem tôi có thể tìm giúp không.”

“Cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần yên tĩnh, an toàn, không ai quấy rầy là được.”

“Lão đại, cậu thấy khách sạn được không? Tôi đặt cho cậu một phòng cao cấp, đảm bảo an toàn bảo mật, không sợ bị quấy rầy.”

Chung Liên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng được.”

Thiên Du mừng rỡ, gấp gáp hỏi: “Thế bao giờ cậu làm để tôi biết đặt phòng trước. Trưa mai được không? Buổi chiều lớp mình không có tiết.”

“Được, vậy trưa mai tan học chúng ta đi.”

Chung Liên trở về ký túc xá, ánh mắt ba cô gái trong phòng đều đổ dồn về phía cô, có chút ý vị thâm trường. Chung Liên không để ý chào hỏi mọi người, sau đó lấy quần áo vào phòng tắm.

Ba người còn lại ở bên ngoài xầm xì bàn tán.

“Tớ đoán không sai đâu, chắc chắn là ra ngoài chơi với Thiên Du đó.” Thanh Trúc chém đinh chặt sắt nói.

Hồng Yên vẫn không cho là đúng: “Thiên Du là ai chứ, cậu nghĩ cậu ấy sẽ để ý đến người như Chung Liên sao.”

“Chung Liên thì thế nào, cậu ấy cũng xinh đẹp chứ bộ. Có điều ăn mặc quê mùa một chút thôi. Biết đâu mấy thiếu gia nhà giàu lại thích kiểu đó. Nhỏ Lan lớp cậu ấy kể cuối giờ hai người còn rời đi cùng nhau mà.” Thanh Trúc phản bác. Nói xong, cô lại kéo tay Phương Linh, tìm đồng minh: “Cậu thấy tôi phân tích có hợp lý không?”

Phương Linh ghét bỏ phủi tay Thanh Trúc: “Đừng kéo, hỏng bản phác thảo của tôi rồi này. Hai người đoán già đoán non làm gì, đợi Chung Liên tắm xong rồi hỏi


trướctiếp