Vai nữ phụ này thật là khó đóng. Đặc biệt khi so sánh với thiết lập
nhân vật trong cốt truyện, nam chủ khác xa luôn á. Mặc dù anh ta không
biết xấu hổ nhưng chắc vẫn có liêm sỉ chứ? Hẳn là anh ta sẽ không xuống
tay với mình đâu nhỉ.
Đúng rồi, không biết có phải là ảo giác
hay không, Lật Manh luôn cảm thấy Tây Nhĩ...... Và Serrill có chút
giống nhau. Chẳng lẽ là cha con?
Lật Manh chậm rãi đi đến
phòng Serrill, cảm thấy mình tùy thời muốn ngã. Cô lãnh đạm rũ mắt,
nhìn bộ váy màu tím đen hoa lệ trên người. Váy được may thủ công hoàn mỹ, trên làn váy xinh đẹp hoa lệ là tấm ren màu tím nhạt bồng
bềnh. Một tầng lại một tầng, như một lớp mây mù sắc tím mềm mại.
Hơn nữa cổ váy rất thấp, trên hai tay áo dài là dây viền bằng sợi tơ
vàng, cột thành một cái nơ nhỏ. Thật là một chiếc váy ảo mộng, đầy quyến rũ, lại còn hoa lệ.
Lật Manh cũng không biết nữ
quản gia mặt than muốn mình mặc như thế này để làm gì. Nhìn thấy
cái váy này, cô cũng rất muốn bày ra biểu tình như quản gia. Bởi vì
loại váy này không quá thực dụng. Có cảm giác chỉ cần dùng lực mạnh
một chút là có thể xé rách. Hơn nữa tà váy còn rất dài, đến lúc
chạy trốn cũng không được nhanh.
Lật Manh nhìn cánh cửa
quen thuộc, vừa muốn dùng sức đẩy ra. Cánh cửa này đối với Lật Manh
mà nói thật sự rất nặng. Kết quả đầu ngón tay vừa đụng tới cửa,
nó lại tự động chậm rãi mở ra. Lật Manh hơi sửng sốt, sau một lúc
liền dùng một tay túm góc váy bước vào.
Không gian rộng lớn
trong phòng, cửa sổ lớn bằng đá, ở đó hoa tường vi vẫn nở rộ như
cũ. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ. Trong phòng, sắc đỏ bao trùm
không gian. Trên nắp quan tài hoa lệ của kẻ đứng đầu huyết tộc là con dơi an tĩnh giang cánh, đôi mắt màu đỏ được tô điểm bằng hồng
ngọc tuyệt đẹp.
Thiếu nữ có chút mờ mịt.
Nữ quản gia bảo cô...... Gọi Serrill rời giường, không, rời quan tài. Nhưng nắp quan tài đậy kín mít như vậy.
Muốn cô đẩy ra ư?
Nhưng từ việc làm hầu gái chuyển sang người đẩy nắp quan tài thì Lật Manh
cũng không có gì oán giận, cố sức nghiên cứu kết cấu quan tài, sau đó
giơ tay ra, tránh những con dơi trên mặt nắp, bắt đầu thử dùng sức
đẩy. Không chút xê dịch.
Lật Manh cũng không sốt ruột.
Rốt cuộc chỉ cần để Serrill ngủ mãi mãi, cô sẽ không phải làm việc này nữa.
Cho nên dù Lật Manh cố gắng đẩy hai lần nhưng nắp quan tài vẫn bất động. Cô liền an tĩnh đứng đó, không chút nóng nảy.
Ánh trăng lạnh lẽo yên tĩnh, cùng với hương hoa tường vi trong không khí
khiến Lật Manh bắt đầu mơ màng sắp ngủ. Cô vẫn theo đồng hồ sinh học của con người, loại thử thách thức đêm này, quả là một vũ khí rất lợi hại. Lật Manh không biểu tình ngáp một cái, vừa muốn đứng im lặng
híp mắt ngủ lại nghe thấy một âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng. Kẽo kẹt ——
Vang lên bên tai.
Trong phòng yên tĩnh trầm lãnh (âm trầm, lãnh đạm), âm thanh này tới hết sức đột ngột.
Lật Manh phản ứng lại hơi chậm, lông mi run rẩy, đôi mắt đỏ xinh đẹp
khôi phục sự thanh tỉnh. Cô ngẩng đầu, nhìn quan tài đen nhánh trước
mặt đang tự động mở ra. Lật Manh lùi vài bước theo bản năng.
Không có cách nào khác, theo tư duy của người phương Đông, một khi quan tài mở ra, không phải cương thi thì chính là trộm mộ.
Đương nhiên rất nhanh, Lật Manh đã phản ứng lại. Đây là vị diện phương Tây, còn có cả huyết tộc.
Quan tài bên cạnh đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ, như là thanh âm từng
đốt ngón tay dùng sức gõ cạnh gỗ. Tiếp theo Lật Manh nhìn thấy một
bàn tay tái nhợt xinh đẹp chậm rãi xuất hiện, đầu ngón tay như tỏa
sáng, dưới ánh trăng tạo ra khung cảnh tinh xảo đầy mỹ cảm.
Sau đó người nằm trong quan tài kia thong thả đứng dậy, tóc vàng xoã
tung có chút hỗn độn, vài sợi tóc rơi xuống trước mắt, con mắt đỏ
rực xinh đẹp hiện lên một loại cảm giác cô đơn lãnh bạc.