Tam Đầu Long sau một lúc suy nghĩ, đột nhiên đưa cái đầu khổng lồ lại gần sát người Đoàn Ngọc. Hành động này khiến cả bọn người Trần Tư Tư và Tiểu Bàn tim đập chân run, không biết con quái vật này đang định làm
gì.
Từng giọt nước dãi trên ba cái miệng lớn của Tam Đầu Long nhỏ lọc tọc xuống người Đoàn Ngọc, những giọt nước này có uy lực ăn mòn vô cùng lợi hại, chúng rơi đến đâu thì ngay lập tức chỗ đó cũng bị thủng một lỗ sâu hoắm, làm khói trắng bốc lên cuồn cuộn giống như khi người ta đang
nướng thịt vậy.
Tuy phải chịu nỗi đau đớn khôn tả, nhưng Đoàn Ngọc vẫn im lặng không
hề kêu la một tiếng. Hắn hiểu rõ mình không có quyền cưỡng lại con quái
thú này. Trong mắt Tam Đầu Long, thì hắn có lẽ cũng chỉ như một con kiến hoặc một cành cây khô, chỉ cần nó khẽ dậm là gãy.
Cái đầu chính giữa và cũng là cái đầu lớn nhất của Tam Đầu Long đã kê sát đến gần mặt Đoàn Ngọc. Giây phút này vạn vật như đứng yên, không
gian xung quanh ngay cả một tiếng thở cũng không có, chỉ còn lại tiếng
khò khè hít nhẹ phát ra từ mũi Tam Đầu Long.
- Đoàn Ngọc? Tiểu Bàn?
Đúng lúc này, Trần Lạc từ phía Bắc đã chạy đến đây, bất ngờ nhìn thấy bọn người Đoàn Ngọc, đồng thời còn thấy cả cảnh tượng quái vật khổng lồ Tam Đầu Long đang hít hít gì đó trên người hắn.
- Ma đạo, chạy đâu cho thoát!
Phía sau lưng Trần Lạc, Phong Vô Ưu cũng đã tới nơi, chưa kịp quan sát tình hình mà đã vội quát lớn một tiếng.
- Grào!
Tam Đầu Long dưới tiếng quát của Phong Vô Ưu thì chợt giật mình thức
tỉnh, hướng ba cái đầu rồng về gã ta hú mạnh. Phong Vô Ưu sau tiếng hú
ngay lập tức loạng choạng từ trên không rớt xuống đất một cái bịch, đầu
óc quay cuồng tạm thời không đứng dậy nổi.
- Là ai? Là ai đã cướp con ta!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tam Đầu Long ngẩng mặt lên trời gào rống, kinh ngạc hơn là từ cổ họng nó lại bật ra tiếng nói của một người phụ nữ. Điều này khiến tất cả mọi người đang có mặt tại nơi đây đều kinh hoàng khiếp sợ. Phải biết rằng
một yêu thú nếu muốn giao tiếp được, thì bản thân phải đột phá đến cấp
bốn mới có thể chỉnh giọng hoang dã nguyên thủy của mình thành giọng nói của con người. Và xa hơn nữa, khi vượt qua Vấn Đỉnh, thì cuối cùng yêu
thú sẽ có khả năng hóa thành nhân hình, hoàn tất chuỗi tiến hóa của
mình.
Chét! Chét! Đột nhiên, từ nơi một ngọn cây không xa chợt có tiếng gì
đó là lạ phát ra. Ánh mắt mọi người bao gồm cả Tam Đầu Long đều đổ dồn
hết vào cái cây đó.
Thì ra, trên cây lúc này là một con khỉ con có bộ lông đỏ rực như màu lửa đang ngồi vắt vẻo. Nó một tay đưa lên đầu gãi, còn ở tay kia dường
như đang cầm một vật gì đó, mà khi nhìn thấy vật này thì hai mắt của Tam Đầu Long cũng tóe lửa. Ngay lập tức Tam Đầu Long như một cơn lốc lao
tới chỗ con khỉ nọ.
- Quả trứng kia ắt là con của Tam Đầu Long rồi. Chỉ không biết con
khỉ đỏ là thần thánh phương nào mà ngay cả trứng của yêu thú cấp bốn dám trộm.
Khi nghe thấy Tam Đầu Long phát ra tiếng người thì cả bọn đều đã minh bạch về tu vi thực sự của nó.
Bên kia, con khỉ đỏ dưới thái độ hung hãn Tam Đầu Long thì không
những không sợ, mà trái lại còn tiếp tục cười khúc khích, một tay ôm
trái trứng, một tay bám lấy cành cây, đu nhanh thoăn thoắt rời sang một
cái cây khác.
Ầm một tiếng. Chỗ cái cây mà con khỉ đỏ đứng lúc nãy ngay lập tức bị Tam Đầu Long dùng đầu dũng mãnh quật gãy ra làm đôi.
- Trả con lại cho ta! Nếu không ta sẽ giết ngươi!
Tam Đầu Long không ngừng tấn công con khỉ đỏ như vũ bão, cả Phi Vân
sơn mạch cũng rung lên bần bật sau mỗi đòn đánh của nó, nguyên một cánh
rừng dài bị ngã đổ rạp, mặt đất xuất hiện hàng trăm cái hố sâu hoắm.
Đáng sợ hơn nữa là khi Tam Đầu Long thổi ra một ngụm lửa, liền đem thêm
một cánh rừng diện tích khoảng bảy tám chục dặm đốt cháy thành tro.
Đến bây giờ Đoàn Ngọc mới thấy được khả năng thật sự của yêu thú cấp
bốn, ban nãy rõ ràng là Tam Đầu Long vẫn còn nương tay với hắn. Theo như Đoàn Ngọc suy đoán là vì Tam Đầu Long sợ bọn Đoàn Ngọc sau khi trộm
được trứng rồng sẽ đem giấu đi, một khi giết hết cả bọn thì sẽ mất luôn
tung tích của trái trứng, nên không dám manh động mà chỉ hù dọa. Trái
lại, bây giờ con khỉ đỏ đã đem trái trứng kia ve vẩy trước mặt Tam Đầu
Long, đương nhiên là Tam Đầu Long không còn cố kị gì nữa, trực tiếp tấn
công muốn đem con khỉ đỏ nghiền nát thành tương thịt.
- Két! Két!
Con khỉ đỏ vẫn không ngừng cười khúc khích, ung dung bay lượn từ cành cây này sang cành cây khác, thành công né tránh toàn bộ đòn đánh của
Tam Đầu Long. Hơn nữa bộ dáng nó rất nhàn tản, chẳng khác nào đang đi
dạo trong hậu hoa viên của chính mình.
Dần dần, thân ảnh con khỉ đỏ mất hút vào phía sâu trong Phi Vân sơn
mạch. Sau lưng nó, Tam Đầu Long cũng điên cuồng đuổi theo, phá hủy hết
toàn bộ mọi thứ cản đường của mình.
…………………………………….
Hai con vật đến thật nhanh mà đi cũng thật nhanh. Để lại nơi đây một
khung cảnh hoang tàn và năm người Phong Vô Ưu, Đoàn Ngọc, Trần Tư Tư,
Tiểu Bàn cùng Trần Lạc.
Phong Vô Ưu lúc này chống kiếm đứng dậy, cặp mắt quét qua bọn Đoàn Ngọc, rồi đột nhiên dừng lại trên người Tiểu Bàn:
- Ngô Bàn, là đệ ư?
Tiểu Bàn nhíu mày, nhưng rất nhanh cũng biểu lộ vẻ vui mừng hớn hỏ:
- Đúng, là đệ đây. Phong ca!
Bọn họ có quen biết với nhau sao? Trong lòng Đoàn Ngọc thầm nhủ tạo
hóa quả thật quá thần kỳ. Nhìn bộ dáng Trần Lạc vừa rồi có lẽ là bị tên
Phong Vô Ưu này truy sát, vậy mà khi tới đây gã lại nhận bà con với Tiểu Bàn. Điều này khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ trở nên thật phức tạp
trớ trêu.
Phong Vô Ưu ánh mắt bất thiện nhìn Trần Lạc hỏi:
- Là tên ma nhân này bắt nạt bọn đệ phải không?
Khi thấy Trần Tư Tư chỉ là một phàm nhân, còn Đoàn Ngọc là một tên tu sĩ quèn trên người la liệt thương tích. Thì Phong Vô Ưu cứ đinh ninh
rằng bọn họ cũng bị Trần Lạc hạ độc thủ. Gã xấn tới Trần Lạc, có vẻ như
chuẩn bị tiếp tục ra đòn tấn công.
- Y có lai lịch thế nào?
Trong lúc Phong Vô Ưu và Trần lạc vờn nhau, thì Đoàn Ngọc quay sang Tiểu Bàn. Gã béo đáp:
- Huynh ấy là người của Bạch Đạo, một tổ chức liên hiệp giữa những kẻ danh môn chính phái, hoặc những săn giả hành nghề săn bắt ma nhân yêu
đạo. Tổ chức này rất thân thuộc với hai nhà họ Ngô và họ Bạch, nên ta
cũng thường xuyên được gặp Phong ca.
- Bạch Đạo sao?
Đoàn Ngọc nhíu mày, trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ. Đoạn hắn nhanh tay tiếp tục điểm vào mấy huyệt đạo trên người Trần Tư Tư, cấm
khẩu cô nàng. Sau đó gượng sức đứng dậy, rút Lưu Tinh kiếm ra lao vào
hai người Phong Vô Ưu và Trần Lạc.
- Ta phải giết ngươi. Đại hiệp, hãy giúp ta báo thù cho gia tộc!
Đoàn Ngọc hai mắt đỏ ngầu, thần sắc phẫn nộ, dùng Lưu Tinh kiếm chém
mạnh xuống bả vai Trần Lạc trong ánh mắt ngỡ ngàng của gã. Vì đòn này
của Đoàn Ngọc có phần hơi bất ngờ nên Trần Lạc cũng bị trúng chiêu, vai
bị rạch một đường, làm máu phun ra không ngừng.
- Đền mạng đi!
Đoàn Ngọc lại đâm tới một kiếm, nhưng lần này Trần Lạc đã có phòng
bị. Gã khẽ lách người qua tránh khỏi nhát kiếm này, rồi ôm cơ thể đầy
máu me của Đoàn Ngọc lại, thốt:
- Ngươi điên rồi!
- Ta chỉ giả vờ thôi. Trần Lạc, ngươi nghe đây…
Nào ngờ Đoàn Ngọc lại bắt đầu thì thầm vào tai Trần Lạc:
- Hiện tại, ta sẽ theo tên Phong Vô Ưu này về Bạch Đạo, tìm cách thâm nhập vào tổ chức của y để điều tra tình hình Bạch gia. Còn ngươi hãy
dùng Trần Tư Tư làm con tin, rút lui về tìm kiếm hai anh em họ Lý cùng
Thiết Trụ. Nhớ, hãy trông coi hai người Bạch Phong và Trần Tư Tư cho
tốt, chờ tin của ta!
Dứt lời, không đợi Trần Lạc kịp nói lại câu nào, Đoàn Ngọc đã vùng
thoát ra khỏi vòng tay của gã, xoay người về phía bên Phong Vô Ưu:
- Đại hiệp, hôm nay ta và ngươi cùng liên thủ giết hắn.
- Huynh đệ, toàn thân ngươi đầy thương tích chí mạng như thế này. Cứ để mình ta ra tay là được rồi.
Phong Vô Ưu quả thật mắc mưu, nhưng y chưa kịp tấn công thì đã thấy
Trần Lạc thân hình nhanh như cắt lao về phía Trần Tư Tư, vòng ra sau ôm
eo cô nàng lại, tay rút một cái dao găm nhỏ đặt lên cổ nàng ta, quát:
- Đừng lại đây. Nếu không ta giết ả!
- Xin đừng, đó chính là nhị công chúa của Hoàng tộc Việt quốc.
Vì sợ Phong Vô Ưu không màng sinh tử của Trần Tư Tư, nên Đoàn Ngọc đành phải nói lên thân phận của ả.
Quả nhiên, Phong Vô Ưu nghe vậy liền chần chờ, không biết có nên xông đến hay không. Sau cùng, y đành quắc Tiểu Bàn lại, rồi hướng Trần Lạc
nói:
- Tên ma nhân kia. Hôm nay ta tạm tha cho ngươi, nhưng sau khi ngươi
thoát thân, thì hãy mau chóng thả nhị công chúa ra. Bằng không cho dù có phải truy đến tận chân trời góc bể, ta cũng phải giết được ngươi!
- Ha ha, để xem ngươi có sống được đến ngày hôm đó không?
Trần Lạc cười ha hả rồi ôm Trần Tư Tư chặt lại, mũi chân khẽ nhún một cái. Chỉ trong chớp mắt thân hình gã và Trần Tư Tư đã biến mất vào
trong màn đêm u tịch.