Hoá ra đây là một kiếm linh! Vừa phát hiện ra điều này, Đoàn Ngọc
liền lộ ra bộ dáng trầm ngâm, còn cô bé Lý Tiểu Phượng thì lại tỏ vẻ rất vui mừng, thậm chí còn vui hơn lúc Lưu Tinh xuất hiện ban nãy.
Điều này khiến cho trong lòng Đoàn Ngọc thầm phỏng đoán rằng, người
đang ngồi giữa phòng chắc chắn cũng là một kiếm linh mà Lý Tiểu Phượng
quen biết. Hơn nữa kiếm linh này thực lực rất mạnh, mới có thể khiến cho ánh mắt cô bé tràn đầy niềm tin đến thế.
Mộc Vị lúc này đã bình tâm trở lại, y nhìn về người đàn ông đang ngồi giữa phòng, khoé miệng nở nụ cười lạnh:
- Vệ Đạo kiếm, đây chính là bản mệnh kiếm của Lý Đạo Tông, không ngờ gã lại dám để ngươi trấn thủ ở đây!
Kiếm một khi hợp nhất với tu sĩ thì sẽ làm cho tu vi tu sĩ tăng vọt
lên, đồng thời cũng liên kết sinh mạng của tu sĩ với kiếm. Khi cả hai ở
bên nhau thì sức mạnh mới được phát huy tối đa, cao hơn ba thành so với
công lực của chính bản thân tu sĩ. Còn một trong cả hai rời đối phương
quá xa thì ba thành uy lực này liền bị giảm xuống, tu sĩ chỉ có thể tự
dựa vào tu vi của riêng mình mà thôi.
Vệ Đạo sắc mặt vẫn như thường, từ từ đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, quay mặt lại về phía Mộc Vị, nghiêm giọng nói:
- Ma đạo to gan, dám xông vào tận cấm địa bổn tông!
- Lại là câu này!
Mộc Vị hừ nhẹ:
- Ma đạo thì sao? Bộ chính đạo là giỏi lắm à? Các ngươi luôn tự cho
mình là chính đạo, nhưng hành vi, mưu mô cũng chẳng khác mấy so với ma
đạo chúng ta. Nếu có khác nhau, chẳng qua chỉ là khác về cái hình thức
giết người mà thôi.
Đoàn Ngọc nghe đến đây thì liền phẫn nộ bất bình. Cái khác nhau đôi
chút mà Mộc Vị nói hắn không thể nào chấp nhận được. Giết người thì cùng lắm là chém rơi đầu, hoặc là một kiếm đâm chết, đằng này, ma đạo lại
dùng đủ mọi thủ đoạn cực hình như sưu hồn, luyện thần, tra tấn tu sĩ
khác thì quả thật là quá độc ác.
Thấy vẻ mặt Đoàn Ngọc cau lại, hai mắt cô bé Lý Tiểu Phượng liền ánh
lên từng tia sắc bén. Nhưng cô bé cũng không nói gì, mà tiếp tục dõi
theo Mộc Vị và Vệ Đạo.
Vệ Đạo trong tay xuất hiện hư ảnh một thanh kiếm, không cần tinh mắt
cũng có thể thấy rõ thanh kiếm này, giống hệt thanh kiếm đang được cắm
trên mặt đất sau lưng Vệ Đạo.
- Giữa chính và tà có nói nhiều cũng vô ích.Gặp thì chiến thôi!
- Ta sợ ngươi sao?
Mộc Vị cười nhạt, tay trái cũng ngay tức khắc xuất hiện Trấn Hồn
chuông. Y khẽ lắc mấy cái, lập tức trong không gian lại vang lên từng
tiếng đinh đang quen thuộc. Có điều nhịp điệu lần này rất nhanh, rất dồn dập, thể hiện ý đồ muốn đánh nhanh thắng gọn của Mộc Vị.
Đoàn Ngọc đã từng nếm mùi đau khổ của tiếng chuông này cho nên vội
vàng dùng tay bịt chặt hai tai lại, tập trung tinh thần kháng cự. Lý
Tiểu Phượng cũng làm theo y hệt Đoàn Ngọc.
Vệ Đạo vẫn đứng thẳng người, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông quái dị này.
Gã điềm tĩnh nhìn Mộc Vị, thanh kiếm bản rộng hình sấm sét trong tay
chợt xoay ra sau lưng, mũi kiếm hướng xuống đất, sau đó Vệ Đạo tung
người lên không trung, kiếm từ sau lưng như cầu vồng xé gió chém thẳng
tới đầu Mộc Vị. Động tác của Vệ Đạo rất chuẩn xác, lại không hề có chút
dư thừa, uy lực của thanh kiếm bản rộng này cũng quả không tầm thường,
chỉ một chiêu kiếm chém xuống thôi mà đã làm cho không khí rít lên từng
tiếng ghê rợn.
Mộc Vị nhìn chiêu kiếm này chém tới, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an. Điều này trong hơn chục lần đối chọi với các kiếm linh ở dưới y
chưa từng gặp phải. Mắt thấy nhát kiếm đầy uy lực đã đánh đến gần, Mộc
Vị không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng lách người sang một
bên né tránh. Tiếp theo y vội vã xuất ra yêu linh Hắc Sơn Hổ, chỉ huy nó vồ tới Vệ Đạo.
Nhưng kiếm linh Vệ Đạo quả nhiên không tầm thường, đối diện với con
mãnh hổ hung tợn đang lao tới mà mặt vẫn không đổi sắc, chỉ khẽ quát:
- Nghĩa Bạc Vân Thiên!
Theo tiếng quát, một cỗ chính khí cương liệt lấy thân thể của Vệ Đạo
làm trung tâm bộc phát ra ngoài. Chính khí mạnh mẽ đến mức khiến cho
quần áo của Mộc Vị bị thổi bay phần phật, từng thớ thịt trên mặt cũng co giật liên hồi.
Đoàn Ngọc cùng Lý Tiểu Phượng còn thê thảm hơn, trực tiếp bị gió thổi văng vào góc phòng, thân thể xô đổ hơn chục thanh kiếm đang được cắm
trên mặt đất nơi đó. Nhưng rất may là cả hai đều không có thương tích gì nghiêm trọng.
Sự việc chưa dừng tại đó, sau khi chính khí từ người Vệ Đạo bùng phát thì hai mắt y cũng chợt sáng rực. Tay Vệ Đạo vung lên, chém xéo một
kiếm về phía Mộc Vị, trong nhát kiếm này ẩn chứa một luồng chính khí cực mạnh, khiến cho tốc độ chém của Vệ Đạo tuy chậm, nhưng uy lực lại bá
đạo đến kinh hoàng.
Mộc Vị sắc mặt lần đầu tiên lộ ra nét sợ hãi. Vừa rồi trong đợt xung
kích của chính khí lần đầu tiên, thân thể Mộc Vị vì máu huyết đảo lộn
nên đã hơi bị cứng ngắc một chút. Nay lại thêm một đòn tấn công tới tấp
của Vệ Đạo làm y không kịp trở tay, chỉ vội đưa ném Trấn Hồn chuông lên
trời, sau đó xuất ra chân khí làm thành một màn chắn để chống đỡ.
Ầm một tiếng dữ dội. Trấn Hồn chuông ban nãy từng đánh bại mười mấy
kiếm linh đã dễ dàng bị Vệ Đạo chém nát vụn. Khoảnh khắc Trấn Hồn Chuông vỡ ra thì từ nó cũng toả một làn sóng âm thanh khủng khiếp, làm chấn
động cả tầng mười ba.
Hai tai của Đoàn Ngọc ngay lập tức rỉ máu. Còn cô bé Lý Tiểu Phượng
nhờ hắn lanh tay ôm lấy trong lòng nên đã tránh thoát được tổn thương.
Bên kia, Mộc Vị tuy thoát khỏi đòn tấn công của Vệ Đạo nhưng khí
huyết cũng nhộn nhạo, máu từ ngực không ngừng trào lên miệng khiến y
phải cố gắng nuốt xuống.
Đối diện Mộc Vị, Vệ Đạo bị tiếng vang của Trấn Hồn Chuông bức lui về phía sau mấy bước, thân hình dường như có nhạt đi một chút.
Pha tấn công này không ngờ lại thành lưỡng bại câu thương. Tuy Mộc Vị bị mất đi Trấn Hồn Chuông, nhưng mà kiếm linh Vệ Đạo cũng phải chịu tổn thương không nhỏ.
- Quả không hổ là kiếm của Lý Đạo Tông, uy lực quả nhiên bất phàm!
Mộc Vị âm trầm nói. Trong tay y chợt xuất hiện thêm một thứ. Nó là
một lá cờ màu đen, trên cờ có thêu hình một đầu lâu màu trắng đang nhe
răng, trông vô cùng dữ tợn.
Lý Tiểu Phượng khi vừa nhìn thấy lá cờ đen này thì liền nghiến răng ken két:
- Đây là Vạn Hồn Phiên, vật chí hung chí tà trong điển tịch của Âm Ma điện. Không ngờ tên ma đầu này vì cặp Chân Long Phụng Hoàng kiếm kia mà lại luyện ra thứ này.
Đoàn Ngọc nghi hoặc hỏi:
- Nó là thứ gì vậy?
Cô bé Lý Tiểu Phượng đáp:
- Đây là một món pháp bảo được luyện thành từ hơn vạn linh hồn của
phàm nhân. Chắc chắn vụ huyết án ở Việt quốc cùng Phiên quốc lân bang
mấy chục năm trước có liên quan tới y.
- Cái gì? Dùng vạn linh hồn tạo thành pháp bảo ư? Vậy là phải giết hơn vạn người sao?
Đầu óc Đoàn Ngọc như muốn nổ tung. Hắn không thể ngờ ma đạo lại có
thể độc ác như vậy. Vừa mới gia nhập tu chân giới mà đã nghe được những
chuyện này thì đúng là một cú sốc lớn. Đến đây, Đoàn Ngọc mới thật sự
lĩnh ngộ được thế nào là “ma đạo”.
Ma đạo, chính là không chuyện ác gì không làm.
Ma đạo, chính là ích kỷ tự tư, chỉ quan tâm đến bản thân mình. Dùng mọi cách để tăng tu vi trên mạng sống của người khác.
Đoàn Ngọc thầm thở dài, hối hận vì đã đồng ý hợp tác cùng Mộc Vị. Nhưng hắn lại nhớ đến câu nói của Hắc Phong.
“Sau này cũng vậy, muốn có được thành quả thì phải chấp nhận đổ máu.
Đừng nghĩ ta tàn nhẫn độc ác, bản thân tu chân giới chính là nơi tàn
nhẫn độc ác như vậy đấy. Nếu như ngươi muốn không muốn, thì sau hôm nay
hãy trở về nhà làm một phàm nhân, quên việc cứu bọn người Trần Minh cùng báo thù đi”.
Nhưng hắn làm sao có thể quên đi việc cứu bọn Trần Minh, Lý Vân được. Trên cõi đời này hắn chỉ còn bọn họ là người thân duy nhất, mất họ rồi
chẳng phải hắn sẽ trở nên cô đơn lắm sao?
Thôi vậy, vì họ, hắn sẽ cố gắng làm quen dần với những việc này.
Quay lại trận chiến giữa Mộc Vị cùng Vệ Đạo, sau khi Vạn Hồn Phiên
xuất hiện trong tay Mộc Vị, liền toả ra một khí tức tà ác đến tột đỉnh.
Vệ Đạo khi vừa cảm nhận thấy luồng khí tức này thì cặp lông mày cũng bắt đầu nhíu lại.
- Hừ, vì chế ra Vạn Hồn Phiên mà ta đã từng bị Bất Hối chân nhân,
chưởng môn Tinh Đạo tông rượt đuổi suốt ba tháng trời, liên tục rơi vào
cảnh cửu tử nhất sinh. Lần này để xem kiếm linh ngươi còn cầm cự được
tới đâu?
Mộc Vị cầm Vạn Hồn Phiên phất mạnh lên trời. Từng luồng khói đen xạm
từ Vạn Hồn Phiên bốc lên, tản ra không trung, cùng lúc trong không trung xuất hiện tiếng ngàn vạn hư ảnh âm hồn quỷ dữ. Khuôn mặt những âm hồn
này ai nấy nhăn nhúm, miệng mũi méo xệch như đã từng phải chịu muôn ngàn nỗi thống khổ. Từ ánh mắt họ hiện lên vẻ mờ mịt cùng oán hận sâu sắc,
theo sự chỉ huy của Mộc Vị tất cả tập trung vây quanh Vệ Đạo, biểu tình
như muốn ăn tươi nuốt sống kiếm linh này.
Thấy Vệ Đạo có phần lúng túng, Mộc Vị khoé miệng lộ nụ cười nhạt, tay phải cầm Vạn Hồn Phiên khẽ phất xuống:
- Hồn, sát!
Theo tiếng quát của Mộc Vị, ngàn vạn oan hồn đồng thời rít lên từng
tiếng thét đinh tai nhức óc, sau đó điên cuồng lao đến cắn xé Vệ Đạo.
- Nghĩa Bạc Vân Thiên!
Vệ Đạo lại xuất ra chiêu thức cũ, một luồng chính khí bàng bạc vạn tà bất xâm xuất ra từ thân thể y, chấn bay hơn một phần ba số oan hồn ra
bên ngoài. Nhưng số oan hồn quả thật quá đông, Vệ Đạo chưa kịp vung kiếm lên thì ngay lập tức đã có hơn trăm con xông đến cắn chặt vào tay,
khiến linh hồn Vệ Đạo đau buốt.
- Ha ha, dùng hồn chế hồn. Những việc liên quan đến bọn kiếm linh các ngươi ta đều nghiên cứu rất kỹ. Thậm chí Vạn Hồn Phiên này cũng chỉ là
thứ phụ, chưa phải ắt chủ bài của ta! Hôm nay, cặp Chân Long Phụng Hoàng kiếm kia ta nhất định phải đạt được!