Cảnh tượng quỷ dị này dọa hai lão nhân Thành gia run run rẩy rẩy, miệng
nhắc đi nhắc lại: "Cứu mạng. . ." Sau đó, sương đen hầm hập này, mở hai
mắt ra giống như ác quỷ, nhào tới hai lão nhân.
"Boong!" Một trận kim quang ở ngoài phòng dập dờn như sóng nước, mỗi lúc tăng thêm một phần, sương đen xông đến hốt hoảng thối lui giống như
thủy triều, tiếng thiền trượng phá không, trong phòng gào thét.
"A di đà phật." Giọng nói quen thuộc vang lên, ta không nhịn được cười, thật là đúng dịp.
"Chàng cũng tới?" Ta vươn tay gỡ khăn voan đỏ xuống, xoay người cười nhìn sang.
Trong mắt hòa thượng lóe lên một tia rực rỡ, đi tới bên cạnh ta, vẻ mặt
nghiêm trọng nhìn Hứa Tiên nói: "Hắn bị ác quỷ nhập thân. . ."
"Ta mới vừa thấy được, hơn nữa, nhìn bộ dạng như vậy cũng không phải là
một." Ta gật đầu: "Chỉ có điều, từ lúc nào thì nhân gian này có nhiều đồ bẩn như vậy? Gần đây có chút quá thường xuyên."
Ta xoay người nhìn lão nhân Thành gia đã bị dọa ngất, dời bọn họ ra
ngoài viện, thuận tay đóng cửa, tránh cho ngộ thương đến bọn họ.
"U u. . ." Hứa Tiên bị ám ảnh đã không có ý thức, hoàn toàn bị khống
chế, tóc tai rối bời, giương nanh múa vuốt, mắt dâng lên ánh đỏ, gào
thét, tấn công ta và hòa thượng.
"Cẩn thận chút!" Hòa thượng tiến lên ngăn ta ở phía sau, đưa Kim Bát trong tay ra, nghênh đón 'Hứa Tiên' xông lên.
"Ầm" một tiếng, bóng dáng 'Hứa Tiên' như hư ảo, chấn mấy bóng đen rung
ra ngoài, nhưng cũng chỉ một khắc, sau đó những bóng đen kia lại nhào
tới, ngược lại ngưng thật một chút.
Ta vươn tay từ bên cạnh ngăn cản cánh tay Hứa Tiên, 'Hứa Tiên'còn đang
đối kháng với hòa thượng ở chính diện, đột nhiên đầu nghiêng về phía ta, vặn vẹo người, tránh hòa thượng tấn công, nhào về phía ta.
Ta vươn tay đánh một chưởng, nhắm ngay vai hắn nhào tới không kịp tránh, dùng sức nện xuống.
Trong nháy mắt giao nhau, ta cảm thấy mình như đánh vào một đống bông, ngược lại mình bị đụng bay ngược ra.
Hòa thượng vươn tay kéo ta, ta nhìn thẳng vào hắn, thân thể đứng lại,
cùng thiền trượng của hắn hai bên trái phải, tấn công lần nữa.
Hình như 'Hứa Tiên' đặc biệt sợ thiền trượng của hòa thượng, kim quang
đối với hắn giống như trí mạng, hắn không dám chống chọi, nhưng sương
đen lượn quanh hắn, bao phủ thiền trượng thật chặt, vẫn quấn lấy cả
người ta.
Ta kéo 'Hứa Tiên', hai mắt hòa thượng nhắm nghiền, vẻ mặt ngưng trọng,
hai tay kết liễu lần lượt pháp ấn phức tạp, miệng lẩm nhẩm kinh văn khó
hiểu.
Theo hòa thượng đọc từng câu một, hình như 'Hứa Tiên' co rúm lại một
chút, lúc này mới chuyển lực chú ý qua người hòa thượng, màu đỏ trong
mắt chợt sáng chợt tắt, tựa như đang tự hỏi gì đó. Đột nhiên, sương mù
vây thiền trượng chợt