Edit: V.O
"Chuyện này vẫn phải nói từ khi các ngươi tới phủ bắt đầu điều tra
chuyện lạ." Nghiêm thái sư ưu sầu cúi thấp đầu xuống, thở dài: "Kể từ
khi đó, phu nhân ta giống như đổi thành một người khác. Ta thức dậy
thường xuyên thấy nàng bàng hoàng không yên ngồi ngẩn người ở trước bàn
trang điểm, hỏi nàng thế nào cũng không chịu nói."
"Sau ngày Tiểu Thanh cô nương mất tích trở về, thiền sư Pháp Hải đã mời
ta đến nói chuyện, nói là phát hiện phu nhân của ta. . .là Thụ Tinh. .
." Giọng ông có chút suy sút: "Dĩ nhiên là ta không chịu tin."
"Thụ Tinh? Hắn thật nói như vậy?" Ta nhíu mày, nếu hòa thượng đã phát
hiện thân phận của Nghiêm phu nhân, vậy hắn sẽ không sơ ý để bị thương
mới phải.
"Đúng, thiền sư nói như vậy." Nghiêm thái sư gật đầu, tóc trắng rũ trên
bờ vai, thoạt nhìn hết sức già nua vô lực: "Ta vốn tưởng rằng là Thụ
Tinh kia bắt phu nhân ta đi, nào biết thiền sư nói Thụ Tinh kia là phu
nhân chân chính của ta, nói hai linh hồn, chuyện này. . .dù thế nào ta
cũng không chịu tin. . .phu nhân làm bạn với ta hơn nửa đời người lại là yêu quái. . ." Mặt ông trắng bệch, có chút run rẩy.
"Vậy bây giờ Nghiêm phu nhân ở đâu?" Lại nói Nghiêm phu nhân chung đụng
với ta mấy ngày, mặc dù nhìn như sẽ ra tay với ta, nhưng cũng không có
lòng hại ta, ngược lại cho ta ăn ngon uống ngon rồi thả về, nói vậy
trong chuyện này cũng có chút nguyên nhân.
"Nàng. . ."Nghiêm thái sư vặn tay áo, chà xát lòng bàn tay thấm ra mồ
hôi: "Là ta, là ta nói thiền sư thu nàng. . ."Giọng ông từ từ thấp
xuống. Mà ta nghe thấy lời của ông, đứng bật dậy, cái ghế phát ra tiếng
vang, ta thất thanh nói: "Ông nói hòa thượng thu phu nhân của mình?"
Ông không trả lời nữa, cũng không nhìn về phía ta. Ta nghĩ ông cũng
không có can đảm nói cái gì nữa. Ta vốn tưởng rằng có lẽ trên đời này
chỉ có một mình Hứa Tiên khúm núm sợ chết, thì ra Thái Sư đương triều
cũng rất sợ chết, cũng bởi vì thân phận là yêu, nên không quan tâm tình
nghĩa.
Nhưng chỉ trầm tĩnh nửa phần, ông lại bắt đầu khóc nức nở, giọng khàn
khan có chút bi thương: "Ta biết sai rồi, là ta hại chết phu nhân của
ta, cũng là ta hại người trong phủ này. . ." Nước mắt lớn chừng hạt đậu
rơi xuống đất, tạo thành dấu vết. Ta cau mày nhìn chằm chằm ông một lúc
lâu, vẫn ngồi xuống, thấy ông khóc thê lương như vậy, cũng không che dấu tâm tình với một người ngoài như ta, xem ra cũng là thật hối hận.
"Nghiêm thái sư nén bi thương, đây cũng không phải là trách nhiệm của
một mình ông. . ." Ta chỉ phải lên tiếng an ủi: "Nhưng sao Phủ thái sư
của ông lại âm khí nặng nề thế này, ông nói ông hại người trong phủ này
là sao."
"Tiểu Thanh cô nương có điều không biết." Ông dùng tay áo xoa xoa nước
mắt, thở dài thật sâu lần nữa, nói: "Nhìn viện của ta lớn thế này, bây
giờ cũng chỉ còn lại một mình ta có thể đi lại. . .bất kể nô bộc hay là
nha hoàn trong nội viện này đều đã ngủ say. . .nói là Phủ thái sư, nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng bị hồ ly tinh đó mê thần hồn điên đảo, ta nói gì cũng là phí sức. . ."
"Thái Sư, ngài có thể nói rõ chuyện này chút nữa không?" Ta nghe như xảy ra vấn đề gì đó, sao lại dính đến Hoàng thượng.
"Phu nhân ta vốn là Thụ Tinh, nhưng đến lúc sắp chết, mới hoàn toàn nói
mọi chuyện cho chúng ta biết. Nàng vốn là Thụ Tinh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lan quý phi trong cung, sau này Lan quý phi được chọn vào
cung, nàng rất không hiểu ra sao, nên mới gả cho ta. Những ngày đó Lan
quý phi tới phủ nói cho nàng chuyện phi tử mới vào cung - Hồ Mị Nhi rất
được cưng chiều, lúc này nàng mới kêu Lan quý phi giả bộ bệnh." Ông tiếp tục nói: "Nhưng Lan quý phi cũng không biết Hồ Mị Nhi đó không phải là
người, mà là một yêu quái, một con hồ