Edit: V.O
Mười tòa Điện Diêm Vương này, rốt cuộc đi đâu tìm người. Cũng không thể
tìm từng tòa một. Sớm biết vậy đã hỏi Bạch Vô Thường rõ ràng, hắn nói đi tới đây, sẽ có người đón ta. . .
"Thanh cô nương. Diêm La Vương cho mời." Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo
liền đến, ta nghĩ như vậy, lại thấy một người mặc quan phục, đầu đội mũ
quạ đen vội vã chạy từ trong điện thứ năm ra, khom lưng làm lễ với ta,
rồi dẫn ta đi thẳng vào trong Điện Diêm La đó. Khi vào điện là tầng tầng bậc thang, bàn ghế màu đen bày ở chỗ cao nhất giống như Đế Vương, phía
trên có một đại hán đang ngồi, vẻ ngoài có chút thô to, chỉ là tướng mạo lại không bình thường, cặp mắt lấp lánh có thần nhìn ta: "Đã lâu không
gặp. Thanh cô nương." Hắn đứng dậy, bước từng bước xuống bậc thang: "Nói ra, ta ngươi cũng coi như là lão bằng hữu."
"Ta không biết tại sao các ngươi đều nói ta là Thanh cô nương gì đó." Ta nhíu mày, nhìn hắn.
"Nếu nhiều người nói ngươi như vậy, thì ngươi chính là vậy, chỉ là câu
chuyện này rất dài, bây giờ cũng không tiện nói rõ với ngươi, hay chờ
chính ngươi tỉnh lại sẽ biết được." Diêm La Vương cười cười, trên mặt
thâm ý.
"Vậy bây giờ Pháp Hải ở đâu?" Ta hỏi.
"Hắn à." Diêm La Vương bất đắc dĩ nhún vai: "Aiz, dù là luân hồi, các
ngươi vẫn dây dưa như vậy, thật không biết khi nào vở kịch này mới có
thể kết thúc." Hắn thở dài, ánh mắt nhìn về phương xa, lầm bầm lầu bầu:
"Nhanh đi. . .nếu ngươi muốn tìm hắn, thì đến cầu Nại Hà đi. Ta nghĩ hắn hẳn là ở đó, còn có Bạch Xà Tinh và hồn phách Hứa Tiên ngươi cũng mang
đi luôn đi, thị thị phi phi, các ngươi thích giày vò lăn lộn thế nào thì cứ làm, cái đống bùn lầy này, ta cũng gánh đủ rồi." Hắn tức giận ném
hai bình sứ cho ta: "Ta không quan tâm các ngươi lăn qua lăn lại thế
nào, dù sao. . ." Hắn nghiêm nghị: "Thanh cô nương, ngươi thiếu ta một
bữa rượu. Từ trên xuống dưới Địa Phủ này, ngươi đều thiếu." Hắn vỗ vỗ
vai ta, sau đó xoay người rời đi.
Ta nghe không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn chằm chằm bình sứ trong tay, nghĩ lại ta vòng một vòng, còn phải trở lại điểm khởi đầu. Cũng may, hồn
phách tỷ tỷ và Hứa Tiên đã tới tay, xem ra ta và Diêm La Vương đã từng
quan hệ không cạn, dễ nói chuyện.
Cầu Nại Hà ở cách đó không xa. Nghĩ đến sắp gặp được hòa thượng, trong
lòng vẫn rất kích động. Có tất cả những chuyện mới vừa xảy ra, giờ phút
này, ngoại trừ muốn gặp hắn, thì không còn suy nghĩ nào khác nữa.
Chỉ là. . .thân thể của ta bỗng vô lực giật mình nguyên tại chỗ, đau khổ tràn ngập.
Nếu không phải nhìn thấy màu sắc xanh trắng dây dưa cùng nhau ở cầu Nại
Hà, bên sông Vong Xuyên, ta quả quyết sẽ không tin thì ra là trừ ở trước mặt ta. . .hòa thượng vẫn có dáng vẻ ôn tình thế này.
Áo xanh đó chính là Tiểu Thanh.
Ta là kẻ ngốc nhất trên đời này! Cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ ôm, ngay cả can đảm đi tới cũng không có.
Bọn họ xứng đôi như vậy, hai người như quên mất người chung quanh tồn tại, dường như lúc này chỉ còn lại hai người họ.
Ta cúi đầu, mắt nổi lên hơi nước, mơ hồ không rõ. Tất cả đãi ngộ ta từng nhận được ở Địa Phủ hiện giờ, cũng là bởi vì Tiểu Thanh, nghe Diêm La
Vương nói như vậy, hình như nàng có quan hệ thiên ty vạn lũ với hòa
thượng. Vậy ta thì sao, ta chỉ là một luồng hồn tới từ thế giới tương
lai, chiếm dụng thân thể của nàng, còn chiếm duyên phận của nàng và hòa
thượng.
Hòa thượng thú tội như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là bởi vì nhân duyên đang
tác quái, người kia không phải là ta, mà là nàng? Nói như vậy, chẳng lẽ
ta mới là đáng buồn nhất, một mình yêu thầm? Ta mấp