Edit: V.O
Ta không biết tại sao Mạnh Bà lại giúp ta như vậy, chắc chắn bà giúp ta
cũng sẽ phải bị trừng phạt. Nhưng bây giờ vội cứu người, cũng không kịp
lên tiếng hỏi rõ ràng nữa, đành phải thôi, chờ ngày sau có cơ hội, nhất
định sẽ báo đáp ơn giúp đỡ lần này của bà.
Qua cầu Nại Hà, chỉ thấy hai bên sương dày lượn lờ, loáng thoáng không
thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một con đường thẳng tắp bên dưới nối với
cầu. Trên đường còn có linh hồn phát ra ánh sáng màu trắng xếp hàng đi
về phía trước. Đi thêm tới trước một chút, chỉ thấy đá đặt lung tung
khắp nơi trên đường, cao thấp không đều, hơi có hơi thở kinh khủng.
Hình như con đường không có điểm cuối, mà sương dày phía trước mơ hồ
không thấy rõ. Lúc này ta hết sức hối hận, nếu lần trước hỏi Hắc Vô
Thường nhiều chút, hiện giờ cũng không cần phí sức thế này. Bây giờ
chẳng biết rõ chỗ nào, cũng không biết phải mù mờ đi lòng vòng bao lâu.
Nhưng càng đi tới trước sương mù càng dày, bao phủ tầng tầng bốn phía,
chỉ thấy linh hồn bên cạnh thoáng sáng lên, đường cũng mơ hồ không rõ.
Ta chỉ phải đi theo những linh hồn này mông lung đi tới trước, cũng
chẳng biết tại sao, trong sương mù này, bọn họ vẫn không lạc đường, nói
vậy nhất định phía trước có người dẫn dắt, nói không chừng chính là Hắc
Vô Thường ta muốn tìm. Đang suy nghĩ, ta bước nhanh hơn, xuyên qua đám
linh hồn, chạy từng bước một tới trước.
Cứ như vậy chừng nửa canh giờ, chỉ nghe thấy phía trước truyền đến tiếng la, đến gần chính là tiếng chó sủa, tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê
lương. Ta hoảng sợ run cả người, lại đi vài bước, giống như vang ở bên
tai, càng lúc càng mãnh liệt, cho đến khi bước tới một bước cuối cùng,
đột nhiên thế giới trước mặt trở nên rõ ràng, nhưng mùi hôi thối, xác
máu tươi nhễ nhại trải đầy đất, những linh hồn còn chưa cảm thán cuối
cùng cũng ra đã hoảng loạn chạy khắp nơi. Không biết từ lúc nào nơi này
xuất hiện một bầy chó dữ. Mắt đỏ như máu, hung ác, miệng đầy răng như
dao, bén nhọn lại sắc lạnh, lông của chúng cứng rắn như sợi thép, điên
cuồng tấn công các linh hồn chạy khắp nơi, chỉ cần bị cắn, sẽ không nhả
ra, cho đến khi cắn đứt chân, cắn đứt tay, lúc này mới đổi mục tiêu sang linh hồn khác. Có linh hồn bị thân thể nó sượt qua, trầy da sứt thịt.
Đột nhiên, một con chó dữ mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm một nữ hài không cao bên cạnh ta, nàng đang hoảng sợ sững sờ ở đó. Chỉ thấy chó dữ vèo
một phát chạy từ khoảng cách năm thước đến trước mặt chúng ta. Nữ hài
kia bị dọa sợ đến không dám cử động, mắt thấy sắp cắn đầu nàng. Ta nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy nữ hài kia ra sau lưng.
Chó dữ kia nhào vào khoảng không, xoay thân lại, phát ra tiếng gừ gừ
cảnh cáo, ta nhìn nữ hài run rẩy sau lưng, thở dài, cũng không thể trơ
mắt nhìn nàng bị chó dữ xé nát. Tay sáng lên ánh sáng xanh, chỉ cần con
chó dữ đó nhào lên, sẽ dùng phép đánh chết nó. Nhưng không biết