Edit: V.O
"Vì tốt cho Bảo An Đường? Thanh nhi! Muội đang nói bậy gì đó? Đến bây
giờ muội vẫn không thấy mình sai, vẫn còn mạnh miệng với tỷ?" Nàng giận
đến thân thể cũng có chút run rẩy: "Muội tu luyện năm trăm năm mới tu
thành hình người, có pháp lực thời gian dài như vậy, muội lại dùng để
làm loại chuyện xấu không có thiên lý này đúng không?" Nàng lạnh lùng
nhìn ta.
"Không có thiên lý?" Lúc này ta mới nhận ra nàng đang tức giận chuyện ta hạ độc sao. "Muội chỉ làm cho bọn họ xảy ra một chút xíu vấn đề, tuyệt
đối sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ. Với bản lĩnh của tỷ tỷ, chữa khỏi cho bọn họ là được."
"Sao muội lại hồ đồ không hiểu thế chứ?" Tỷ tỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm
ta: "Sớm biết muội không tốt như vậy, bây giờ lại học miệng lưỡi bén
nhọn, chẳng phân biệt được đúng sai, không phân biệt thị phi, ban đầu
nên để muội ở lại Động Thanh Nhai tu luyện thêm năm trăm năm nữa." Nàng
nhìn chằm chằm người bệnh ngoài cửa sổ, vẻ lo lắng rõ ràng.
Tỷ ấy đang trách ta vì những người không liên quan kia?"Chẳng phân biệt
được đúng sai?" Ta cũng có chút không chịu nổi tỷ ấy nói chuyện như vậy: "Có phải tỷ tỷ làm người hồ đồ rồi không? Chúng ta chính là yêu, làm
việc nào có đúng sai! Muội làm sai cái gì? Không phải chuyện này là vì
tốt cho tỷ sao?" Ta cười lạnh: "Sớm biết tỷ không muốn như vậy, bản cô
nương cũng lười phí sức! Tỷ muốn làm người lương thiện, không vì suy
tính cho mình, cũng phải suy tính cho Bảo An Đường này, không có ai xem
bệnh, tỷ để cho Hứa Tiên uống gió Tây Bắc à?" Ta cũng không biết thế
nào, nói một hơi sạch sẽ thoải mái.
Gương mặt tỷ tỷ ngạc nhiên, nghe xong lời của ta, dường như không quen
biết ta, một lúc lâu không nói nên lời. Một lúc lâu, tỷ tỷ mới bất đắc
dĩ lắc đầu: "Thôi, Thanh nhi, giống như lời muội nói là tỷ làm người mà
hồ đồ, quên mất mình là yêu. Cũng là người lương thiện không quen thấy
người chịu khổ. Nếu, muội và tỷ vốn không phải cùng một loại người, vậy
muội cũng không cần ở bên cạnh tỷ nữa. Muội đi đi."
Tỷ tỷ nói gì? Lỗ tai ta vang ong ong, đầu cũng trống rỗng: “Tỷ, đuổi
muội đi?" Đuổi ta đi? Ta đi theo tỷ tỷ lâu như vậy, tỷ tỷ muốn đuổi ta
đi sao? Đột nhiên ta giống như bị người cắm một kiếm vào lòng, đau không chịu nổi. Ngẩn người nhìn chằm chằm tỷ tỷ, chỉ vì những người phàm tục
kia? "Chỉ vì những người đó, tỷ đuổi muội đi?"
Tỷ tỷ thở dài: "Thanh nhi, muội suy nghĩ thật kỹ đi, thật là không có
thuốc nào cứu được!" Tỷ tỷ vén rèm lên đi ra ngoài. Không nhìn ta một
cái.
Trong phòng trống rỗng, ta mờ mịt không biết rốt cuộc sai ở đâu. Ta ngồi yên ở trên ghế sửng sốt thật lâu, cảm giác mất mác này, giống như là
anh trai ruột bất ngờ đẩy ta đi chết. Ta cúi đầu. Bỏ đi. Tỷ tỷ có tướng
công cũng không quan tâm ta, không có ta, ta cần gì phải cản trở. Câu
chuyện này vốn cũng không phải là câu chuyện của ta, thế giới của ta,
sao ta cứ muốn chen chânvào. Trở về đi, vừa vặn thăm Khải Thần và lão
Quy.
Động Thanh Nhai thanh tịnh trước sau như một. Ta vòng qua tảng đá bên
cạnh dòng suối nhỏ lão Quy thường phơi nắng, cũng không thấy lão, nên