Edit: V.O
"Nàng? Hừ, không biết phân biệt." Nghiêm phu nhân nhíu mày, lại có cảm
xúc bực bội như con người, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt, giây kế tiếp
đã vươn tay bóp cổ ta.
Thân thể ta né qua, lập tức muốn tránh đi, không nghĩ tới, dưới chân lảo đảo, bị vấp thứ gì đó, vừa vặn bị Nghiêm phu nhân bóp chặt cổ. Khóe mắt nhìn thấy trên núi giả mọc ra cây mây, lắc một cái quấn lên, tựa như có sinh mạng.
"Chết đi...ha ha ha..."
Rốt cuộc thân phận của Nghiêm phu nhân là gì? Tại sao bà ta lại ra tay
với ta? Không phải ngày hôm qua hòa thượng và ta đã làm Sen Tinh bị
thương bị thu, vậy bà ta...trong chớp mắt, vô sô thắc mắc phủ lấy ta
giống như sương mù, đầu mối loạn như tơ lượn vòng quanh, lại dây dưa
ngổn ngang làm người ta không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu rõ. Cây
mây quấn lên từng vòng một, gai nhỏ phía trên cào lên da, sau đó cảm
thấy tê tê dại dại chóng mặt. Dây mây này có độc!
Lòng ta hoảng sợ, càng ra sức giằng co, vậy mà vẫn không có bất kỳ tác
dụng gì. Có lẽ ở dưới nước mất máu quá nhiều, cho dù thân thể còn pháp
lực nhưng cũng đã ở trạng thái thiếu hụt, bây giờ ta giống như con cá
trên thớt gỗ, cho dù còn sức, cũng chỉ vô dụng. Ta bắt đầu hối hận tại
sao nghe thấy tiếng động đã chạy tới lo chuyện bao đồng, đó không phải
là đi qua tìm cái chết sao!
Tay Nghiêm phu nhân bóp chặt cổ ta, cây dây càng ngày càng chặt, không
thể động đậy, trước mắt ta bắt đầu biến thành màu đen, đầu óc cũng bắt
đầu không rõ ràng vì thiếu dưỡng khí. Cũng không cảm thấy có gì sợ hãi,
tử vong, ta đã từng trải qua nhiều, bây giờ cũng bắt đầu không sợ, dường như trong ý thức không quá hy vọng có người tới cứu ta, hòa
thượng...mặt của hắn in trong đầu rõ ràng như thế.
Kể từ sau khi tỉnh lại, cũng vì câu chuyện của Lan Cốc mà ta không suy
tính nhiều đến chuyện khác, hắn đã phong ấn ký ức của ta. Hắn làm ta
quên hắn! Chuyện nhẫn tâm như thế, hắn đã làm!
"Chết đến nơi, ngươi vẫn còn cười?" Giọng Nghiêm phu nhân bén nhọn không che giấu được tâm tình tức giận, trong mơ hồ, nghe thấy giọng vỡ nát
khe khẽ trên đỉnh đầu bà ta: "Các ngươi cùng một đức hạnh, sắp chết còn
giả bộ cái gì..." Giống...ai chứ?
Là chết sao?Lần này là chết thật sao? Vậy là tốt rồi, sống là mệt
mỏi.Thế gian này quá tàn nhẫn, ta chỉ muốn có người dựa vào mà thôi,
chút cơ hội này cũng chưa từng bố thí cho ta.Mù mờ oán trách trong đáy
lòng.Ý thức phân li. Lúc này trên mặt rét lạnh, nước đá phả vào mặt làm
ta nghẹn thở không thoải mái, gần như là trong nháy mắt, ta mở mắt, tỉnh táo lại.
"Khụ..." Ta ho khan vài tiếng, lắc lắc đầu, hất nước trên mặt, tóc ướt nhẹp dính thật chặt lên mặt.
"Tỉnh rồi?"Giọng của Nghiêm phu nhân? Ta dùng sức, ngẩng đầu lên, chỉ
thấy bà ta ngồi lẳng lặng trước bàn gỗ có chút đơn sơ, đang nhàn nhã
bưng một ly nước trà, ngón tay tinh tế không nhanh không chậm đưa đến
trước miệng, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Đây là...đâu? Ta nhìn bốn phía, một căn phòng chứa củi? Ta còn sống? Dây mây trên người vẫn trói rất chặt,