Edit: V.O
Ta nghe Pháp Hải thở dài nói với tiểu hòa thượng: "Tiểu Hòa, đệ vào
trước đi." Tiếng bước chân đuổi theo ta. Ta không khỏi cong khóe miệng.
Bóng cây loang lổ vệt nắng.
"Nói đi." Hòa thượng đứng lẳng lặng ở bên cây, xoay phật châu, nhắm mắt, thản nhiên nói.
Ta đứng ở trước mặt hắn, nhìn mặt hắn, có một chút đau thương: "Hòa thượng..."
"Hửm?" Hòa thượng khẽ cau mày, nhưng không mở mắt, hỏi.
Ta hít một hơi thật sâu, ổn định sự chua sót trong mũi, nói: "Ta phải đi."
So với tâm tình của ta, hòa thượng lại không gợn sóng, giọng nói không
thay đổi chút nào: "Trở về tu luyện sao? Tốt, sớm ngày tu thành chính
quả."
"Ngươi không..." Không khó chịu sao. Ta không nói ra miệng, đột nhiên
cảm thấy mình có chút buồn cười, mạo hiểm tính mạng chạy đến Kim Sơn Tự, nói với hòa thượng vấn đề ta đi ngươi có khó chịu không.
"Xà Yêu?" Có lẽ ta yên lặng quá lâu, ta lấy lại tinh thần, hòa thượng mở mắt, mắt đen như mực phản chiếu bóng ta. Ta không khỏi khó chịu.
"Làm phiền rồi, ta không có chuyện gì lại đi tìm ngươi." Ta thất vọng, cười cười khó khăn, xoay người muốn đi.
Bước đi, một cái tay ấm áp mạnh mẽ kéo lấy cánh tay ta. Ta ngẩn người
một lúc, nghe hắn hỏi: "Ngươi tới, chỉ vì nói lời từ biệt với ta?"
"Ừ." Đưa lưng về phía hắn, ta gật đầu, sự chua sót trên mũi lại bắt đầu
lan tràn. Có lẽ là tay của hắn quá ấm áp, nếu không sao ta lại luyến
tiếc hòa thượng thối chưa gặp được mấy lần này.
Một lúc lâu, sau lưng truyền đến giọng hòa thượng rất nhỏ: "Đi đi." Hắn buông lỏng tay ra.
"Hòa thượng." Ta chợt xoay người, mang theo gió nhẹ, nâng lên vài sợi tóc dài.
. . .
Thân thể hòa thượng cứng ngắc. Hắn ngẩn ngơ đứng tại chổ. Có lẽ hành
động của ta quá làm cho hắn giật mình, hắn còn chưa phản ứng kịp, mặc
cho ta tựa vào lòng hắn.
Ta không nỡ bỏ hắn. Mặc dù ta biết hắn từng tổn thương ta, có lẽ còn
muốn mạng ta, mặc dù ta biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, mặc dù ta
biết hắn là Pháp Hải, hắn là cao tăng đắc đạo, ta vẫn là không khống chế được đến gần. Cũng không biết thế nào, cũng không biết rốt cuộc là tại
sao.
"Xà Yêu!" Hòa thượng kinh hoảng đẩy ta ra. Giọng của hắn nổ tung ở bên tai của ta.
Ta bị đẩy ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, thất kinh? Trong đôi
mắt có khiếp sợ, căm tức, còn có chút gì đó không rõ, ta không hiểu.
Ta nghe tiếng thiền trượng của hắn.
Trước mắt ta mơ hồ, bị nước mắt làm cho thế giới mơ hồ, dần dần nhìn
không rõ vẻ mặt hòa thượng, chỉ một vùng kim quang mơ hồ, ta biết đây là thiền trượng của hắn. Hắn muốn ra tay sao? Ta vội vã làm phép chạy
trốn.
. . .
"Thanh Nhi? Đã dọn xong chưa?" Tỷ tỷ đi tới. Ta thẩn thờ gật đầu. Tỷ tỷ
sốt ruột về Hứa Tiên, nhất thời không nhìn ra ta có cái gì không đúng,
nhưng cũng tốt, nếu không bây giờ ta cũng không biết giải thích thế nào.
Cứ như vậy, mang theo tâm tình đau khổ không rõ này, ta cùng tỷ tỷ đi Tô Châu.
Tô Châu, tỷ tỷ và Hứa tướng công của tỷ gặp mặt, dĩ