‘Ông ta được gọi là Công tước Lucilliv ư? Chỉ huy của đội
quân này đúng là tự phụ. ‘
Cuộc hành quân 100.000 binh lính Vĩnh Hằng. Bộ giáp vàng của
những người lính đi đầu lóe sáng trong nắng. Tùng! Tiếng trống không ngớt làm
rung chuyển cả bầu trời. Đúng là mãnh lực của một đội quân lớn. Bất cứ ai cũng
sẽ bị choáng ngợp bởi sự vĩ đại ấy. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài của họ mà thôi.
Vì ngoại trừ những người dẫn đầu ra thì hầu hết những người
lính đều mặc bộ giáp da cũ và cuộc hành quân không đồng đều của họ đã bị che giấu
bởi tiếng trống. Lý do rất đơn giản. Có một nửa trong số 100.000 binh sĩ không
phải là chuyên nghiệp. Hơn một nửa trong số họ chỉ là những làng nhàng thậm chí
chưa hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản.
“Thật thối nát … Tại sao chúng ta lại phải tham gia vào một
trận chiến giữa các quý tộc chứ?”
“Loại quý tộc nào lại đi tấn công nhà vua vậy nhỉ? Dân chúng
thì phải nên nghe lời vua một cách vô điều kiện chứ? ”
“Đức vua bị phản bội thì có vấn đề gì nếu chúng ta phải chết
đói đâu?”
Từ tầng lớp thấp nhất luôn nghèo và đói, không được giáo dục
và không có nhiều lòng yêu nước. Mục đích sống của họ chỉ là tồn tại mà thôi.
“Haiz … Ai sẽ chăm sóc gia đình khi không có tôi đây? Vợ tôi
đang mang bầu và đang một mình chăm sóc lũ trẻ … ”
“Trời ạ, mặc áo giáp và vác giáo ở tuổi này thật là khó quá
đi …”
Cho đến những người bình thường đã lao động cả đời vì gia
đình.
“Hức hức… Tôi muốn gặp mẹ tôi. Tôi sợ.”
“Chân tôi đau quá … Tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Cho đến cả các chàng trai trẻ chưa đến tuổi trưởng thành. Tất
cả họ chiếm hơn một nửa trong số 100.000 quân. Vai trò của tất cả những người mệt
mỏi và vật vã này là đi chết. Đội tiên phong sau khi đến Bairan hai ngày nữa, họ
sẽ đổi chỗ cho những người lính giáp vàng ấy và phải đứng đầu.
“Nhưng cứ như thế này thì họ sẽ không thể sử dụng được.”
Ars đứng cùng hàng ngũ với đội tiên phong. Ông ta có mái tóc
vàng rực rỡ một cách bất thường và chỉn chu.
‘Bộ giáp vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời là một gánh nặng
cho đôi mắt và tiếng trống chỉ là âm thanh làm tăng sự sợ hãi. Trạng thái tinh
thần của họ sẽ đạt đến giới hạn trước khi họ đến được Bairan. ‘
Nhưng Công tước Lucilliv không biết điều này.
Vì vị trí của những người lính không phải là thứ mà giới quý
tộc có thể hiểu được. Một quý tộc sẽ không nghĩ rằng một cuộc hành quân kỳ diệu
như vậy lại có thể gây áp lực lên những người lính. Vì ngay từ đầu, họ tin rằng
mọi người chỉ cần nhận được thức ăn thôi là họ đã thấy biết ơn rồi.
Thật khó để coi họ là những kẻ bất tài vì đó là một lối suy
nghĩ đặc trưng của quý tộc.
‘Mình có như vậy trong quá khứ không nhỉ?’
Ars vừa nghĩ vừa nhai chiếc bánh mì lúa mạch cứng.
‘Chà, rồi sẽ có một cuộc đào ngũ lớn ở khu cắm trại tiếp
theo thôi.’
Rồi cơ hội đầu tiên sẽ đến.
Khi gọi những người khổng lồ của Vương quốc Vĩnh Hằng là ám
chỉ tới Hầu Tước Steim và Công Tước Lucilliv.
Hầu tước Steim là người đã tiên phong hồi sinh miền Bắc cằn
cỗi, trong khi Công tước Lucilliv thì biết cách sử dụng dòng dõi bẩm sinh của
mình. Nhờ sức mạnh của mình mà Công tước Lucilliv đã tập hợp được đội quân hùng
mạnh của Nam Tước Duka, Bá Tước Red, Bá Tước Carrion và Hầu Tước Bera vào một
chỗ.
Họ là ai? Đó là chủ nhân của các vùng lãnh thổ lớn trong
Vĩnh Hằng, họ là những tay kiếm cừ khôi và dẫn dắt những đội quân lớn. Thậm chí
Hoàng tử Aslan là người đang trị vì thay cho Hoàng tử Ren đã chết cũng không thể
lay chuyển họ.
“Đúng vậy, chính Công tước mới là người đang chỉ huy quân đội.”
Trong Doanh trại của Công tước Lucilliv. Bá tước Red cảm thấy
ngưỡng mộ 2.000 binh lính áo giáp vàng và 5.000 kỵ binh được đưa đến. Đó là sự
ngưỡng mộ thuần túy chứ không phải xu nịnh. Ông cho rằng đội quân theo sau các
binh lính giáp vàng cũng thật tuyệt vời. Mặt khác, Hầu tước Bera thì tỏ ra hơi
lo lắng.
“Chắc hẳn ngài đã bỏ ra một số tiền đáng kể để mạ áo giáp của
những người lính … Như vậy không phải là lãng phí sao? Chúng ta có thể dễ dàng
lấy được Bairan và Patrian ngay cả khi chúng ta chỉ tiến công bình thường mà”.
Công tước Lucilliv nhấp một ngụm rượu và vai ông rung lên
khi nhún vai.
“Hầu tước Bera, cách suy nghĩ của ông quá nhỏ đấy. Mạ ư? Những
người lính của tôi đang mặc áo giáp bằng vàng nguyên chất đấy. Đội quân do Công
tước Lucilliv chỉ huy đâu thể tầm thường được. Đúng không? ”
“Vâng…?”
Tất cả các quý tộc ở nơi này, bao gồm cả Hầu tước Bera đều
đã rất kinh ngạc. Đội lính vàng đi đầu đoàn quân của Công tước Lucilliv có ít
nhất 10.000 lính. Và tất cả đều mặc áo giáp bằng vàng ròng ư? Ông ta đã chi bao
nhiêu tiền vậy? Lucilliv nhún vai trước mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
“Chà, áo giáp chỉ là vật trang trí và khả năng phòng thủ của
chúng rất tệ. Vậy nên giáp khá mỏng vì tôi thiếu vàng.”
“… Công Tước, binh lính của ngài vẫn sẽ an toàn trước các cuộc
tấn công của kẻ thù chứ?”
Lucilliv đã giảng giải cho Hầu Tước Bera một cách từ tốn. “Tại
sao binh lính của tôi lại gặp nguy hiểm chứ? Chẳng phải hàng ngàn binh lính
khác có thể kết thúc cuộc chiến trong chốc lát sao? Liệu binh lính của tôi có cần
phải ra ngoài không? ”
Đúng vậy. Các quý tộc khác đã gật đầu trước lời triệu tập của
Công tước Lucilliv. Mục đích của họ là lập công lớn trong cuộc chiến này. Nên sẽ
thật đáng xấu hổ nếu họ không tham gia vào cuộc chiến. Họ đã lập kế hoạch chiếm
các căn cứ của phiến quân ngay lập tức bằng cách chỉ đạo quân đội.
“Đúng, đúng. Chúng ta có thể giẫm đạp và tàn sát những kẻ nổi
loạn bằng quân đội của mình. Còn những người lính của Công tước Lucilliv sẽ
nâng cao tinh thần cho binh lính của chúng ta.”
“Haha! Đó là ý định chính xác của ta! Ta đang cố gắng làm
cho cuộc chiến có lợi hơn bằng cách nâng cao tinh thần của các đồng minh của
chúng ta! Phải không?”
“Đúng thật, Công tước rất tuyệt.”
Theo quan điểm của họ, ý định của Công tước Lucilliv là rất
tốt. Hơn một nửa trong số 100.000 binh lính là tầm thường thật nhưng điều đó
không làm giảm giá trị của họ. Họ sẽ có thể được sử dụng như vật hy sinh trong
đội tiên phong. Như vậy là đủ số lượng để làm tiêu hao hết phép thuật của Bá tước
Ashur mà đó vốn được coi là vấn đề lớn nhất. Và điều quan trọng là cũng phải
nâng cao tinh thần của những người lính sẽ bị tấn công bởi một số lượng lớn các
mũi tên.
Nhưng họ đã bỏ qua một điều. Đó là Công tước Lucilliv có thể
trả tiền cho bộ giáp vàng của 10.000 binh lính là vì ông ta đã lấy tiền từ khu
vực hậu cần. Đó là lý do tại sao 100.000 binh sĩ lại chỉ có đủ lương thực trong
14 ngày. Vì hầu hết số tiền đó là từ nguồn thức ăn trong ba tháng do Công tước
Lucilliv đã bán.
Điều này rất nghiêm trọng và có thể gây ra trạng thái bất
an. Những người lính đã có một cuộc hành quân vất vả cả ngày. Thể lực của họ đã
kiệt quệ quá giới hạn và những lời phàn nàn của họ đã bay lên trời sau khi nhận
được những bữa ăn vô lý của mình. Họ bị ép buộc nhập ngũ và thậm chí còn không
được ăn những bữa ăn chu đáo nữa ư?
“Công tước! Có quân lính đào ngũ! ”
Một Kị sĩ hét lên sau khi vào doanh trại và Công tước
Lucilliv không thể hiểu được.
“Hả, tại sao?”
Đây là một cơ hội vinh quang để họ chiến đấu vì vương quốc của
mình cơ mà. Tại sao họ lại đào ngũ chứ? Hầu tước Bera thay mặt Công tước
Lucilliv ra lệnh cho các kị sĩ.
“Bắt và xử tử tất cả bọn chúng! Hãy cho tất cả quân lính thấy
việc đào ngũ sẽ khủng khiếp như thế nào! ”
“Vâng!”
Các kị sĩ nhận được lệnh và ngay lập tức rời đi. Có tổng cộng
1.831 binh sĩ đã bị bắt khi cố gắng trốn thoát và sau đó họ bị hành quyết. Họ
là những công dân thuộc tầng lớp thấp đã bị buộc phải nhập ngũ. Họ cố gắng cầu
xin sự khoan hồng nhưng cuối cùng vẫn phải chết. Những người lính cao cấp của
Partu tiến đến bên một người lính đang lặng lẽ quan sát.
“Đừng nghĩ đến việc tìm cách trốn thoát. Ít nhất thì Partu của
chúng ta sẽ đối xử hợp lý với binh lính. Anh phải luôn biết ơn.”
“Tôi sợ rằng nếu anh mà chạy trốn thì cuối cùng sẽ chết như
vậy, muốn sống thì hãy ở lại đến cùng.”
“Chẳng phải bây giờ anh đang hạnh phúc hơn nhiều khi có thể
nhai bánh mì khô hơn là sống trên những con phố lạnh lẽo sao?”
“Binh Nhì Ars đã hiểu.”
Ánh mắt của Ars dán chặt vào doanh trại của Công tước
Lucilliv.
‘Công tước không hề di chuyển, vì vậy không có kẽ hở trong
vòng đai bảo vệ của ông ta.’
Đội cận vệ của Công tước Lucilliv kém các Kị Sĩ Đen của Đế
Quốc vài cấp, nhưng giờ có quá nhiều người trong số họ. Hơn hết cả thì vấn đề lớn
nhất là những quý tộc khác đang ở xung quanh Công tước. Họ có sức mạnh đáng kể
và Ars không thể nhảy vào một cách mù quáng được.
‘Mình sẽ đợi lần sau.’
Sự việc xảy ra ngày hôm nay đã đủ để gieo rắc nỗi sợ hãi và
bất an trong lòng những người lính. Tinh thần binh sĩ đã sa sút hẳn. Ars dự kiến
sẽ có nhiều người cố gắng đào ngũ hơn vào ngày mai.
Bairan đang gặp khủng hoảng.
Sự tiến công của quân địch có thể được nhìn thấy từ tất cả
các cánh cổng. Những mũi tên do các thành viên Chơi Đồ Mạnh bắn ra đã không còn
nhanh và mạnh như lúc ban đầu.
“Bố mẹ các ngươi đang bị thiếu máu lưu thông đấy! Về nhà bóp
tay chân cho bố mẹ các ngươi đi!”
Tiếng kêu của Huroi cũng không còn tác dụng làm khó chịu kẻ
địch nữa. Khi số lượng kẻ thù giảm xuống còn 10.000, Vĩnh Hằng đã không còn nơi
nào để rút lui và cố gắng phá hủy các cách cổng và tường thành của Bairan.
“Bắt đầu nghiêm trọng rồi.”
Ầmm! Ầm!
Khi vũ khí công thành của kẻ thù liên tục tấn công vào cánh
cổng, độ bền của nó giảm nhanh chóng. Yura đã trở nên lo lắng ngay khi được
phép kết nối và tham gia trò chơi .
“Mọi thứ sẽ kết thúc nếu chúng ta cho phép kẻ thù xâm nhập.”
Yura và các thành viên Chơi Đồ Mạnh đang phải đối đầu với
hàng nghìn kẻ thù cùng một lúc ư? Họ sẽ tàn sát những người lính Chơi Đồ Mạnh
và chà đạp mọi thứ ở Bairan mất.
“Chết tiệt … Mình rất muốn đi ra ngoài và phá hủy động lực của
kẻ thù. Tuy nhiên, nếu mình mà mở cổng ngay bây giờ thì sẽ chỉ để cho kẻ thù
vào mất. ”
Pon nghiến răng. Thể Lực của anh cũng đã gần cạn kiệt. Anh sẽ
không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào nếu rời khỏi lâu đài nữa. Trong hoàn cảnh
tuyệt vọng này, Yura và Pon nhận được tin nhắn thì thầm của Lauel.
-Dẫn số quân còn lại và rút lui về Patrian.
Mệnh lệnh đó đã gây ra phản ứng dữ dội với Pon.
-Còn người dân thì sao?
-Người của Bairan vẫn là người của Vĩnh Hằng mà thôi. Tại
sao quân đội lại bận tâm giết những người không thể gây ra bất kỳ sự hủy diệt
nào chứ? Cứ tự tin rút lui đi.
-Họ là những người đã theo phiến quân Grid. Cậu có chắc họ sẽ
thực sự không bị giết không?
-Họ sẽ bận rộn với việc cướp bóc và tấn công do quá phấn
khích trước chiến thắng thôi. Nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Chúng ta không
thể để mất những người lính mà chúng ta đã dày công nuôi dưỡng được.
-Cậu…! Cậu có thể dễ dàng bỏ rơi những người đã tin tưởng và
phục vụ Grid ư?
Bairan ban đầu vốn là lãnh thổ của Bang hội Tzedakah. Pon và
Bang hội Tzedakah đã gắn bó với người dân Bairan trong một thời gian dài. Thật
không dễ dàng để vứt bỏ họ. Lauel cũng nhận ra điều ấy nhưng vì họ đang có chiến
tranh. Cậu ta không thể nhìn nhận sự việc với vị trí của một cá nhân được.
-Chẳng lẽ cậu để mất hàng vạn người dân ở Reidan chỉ vì muốn
bảo vệ vài nghìn người ư?
-Anh có thể bình tĩnh hơn được không?
Két!
Pon nghiến răng. Anh cũng hiểu những lời của Lauel với tâm
trí của mình nhưng nó vẫn thật khó chịu. Cuối cùng, anh đã phun ra những lời mà
lẽ ra anh ta không nên nói.
-Mọi chuyện là do cậu bất tài! Đúng không? Chúng ta sẽ có thể
chịu đựng cuộc tấn công của kẻ thù đến cùng ư? Họ sẽ không thể tổ chức một đội
quân 100.000 trong một thời gian dài nữa ư? Đừng nói nhảm nữa! Tất cả những gì
cậu nói là sai! Đồ bất tài …!
Giọng nói kích động của Pon đã nhỏ dần vì anh muộn màng nhận
ra lỗi lầm của mình. Vì Lauel là ai chứ?
Cậu ấy mới là người đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác
cho Chơi Đồ Mạnh. Một mình cậu ấy gánh vác trách nhiệm nặng nề. Đó là gánh nặng
mà họ đặt lên vai cậu ấy. Họ đã không giúp cậu ấy đủ. Vậy mà giờ Pon lại cố gắng
đẩy trách nhiệm cho Lauel khi tình hình không ổn ư?
-… Tôi xin lỗi.
Pon chân thành xin lỗi Lauel. Anh cảm thấy thực sự có lỗi vì
đó là Lauel.
-Không, tôi mới là người nên xin lỗi. Trên thực tế, tôi đã lừa
dối các bạn.
-…?
-Tôi phải đánh lừa đồng minh để đánh lừa kẻ thù của mình.
Tôi đã bí mật giữ một kế hoạch với các anh với hy vọng rằng các anh sẽ chiến đấu
quyết liệt.
Lauel đang nói gì thế? Pon không hiểu nổi và Lauel giải
thích.
-Lúc này tôi đang đến Reinhardt.
-Hả …!
Thủ đô của Vương quốc Vĩnh Hằng là Reinhardt. Và giờ hầu hết
quân đội của thủ đô đã đi hết, còn Lauel đang dẫn quân của mình đến đó.
-Chiến tranh sẽ sớm kết thúc. thôi
…
Cùng lúc đó, ở một nơi bí ẩn. Sticks vừa ho ra máu với vẻ mặt
tái mét trong khi Grid nhìn anh ta với vẻ lo lắng.
‘Anh ta lên cơn đau tim đúng vào thời điểm này. “
Hàng chục phút trước. [Dịch Chuyển Hàng Loạt] đã được kích
hoạt tại Patrian. Nhưng lời nguyền của con rồng phàm ăn Raiders đã ảnh hưởng đến
Sticks và anh ta đã không quản lý được lượng mana của mình. Vì vậy mà [Dịch
Chuyển Hàng Loạt] cũng bị ảnh hưởng và cuối cùng Grid và Sticks đã hạ cánh ở một
nơi không xác định.
“Đây cũng là một nơi mà gửi tin nhắn giao tiếp là không thể.”
Họ đã rơi vào một nơi xa lạ. Đó là một hầm ngục khép kín, họ
không thể nhìn thấy gì ở nơi này. Chuyện gì đang xảy ra ở Bairan vậy? Còn Yura
và đồng đội của cậu thì sao? Grid thấy lo lắng và bất an, nhưng cậu không thể
bày tỏ sự bất bình với Sticks được. Grid đã yên lặng chờ đợi trong khi Sticks uống
thuốc và hồi phục.
‘Đây có phải là điều xui xẻo đến do việc mình làm ra cây
cung có xếp hạng Thần Thoại không?
Con rồng sành ăn ấy, Grid muốn đánh mạnh vào bụng của nó một
phát.