Đại khái là từ trước tới giờ không ai dám làm trái “tâm ý” của mình như
thế, cứ vậy oang oang nói toẹt ra chân tướng sự tình, mới khiến cho
Hoàng thượng ngơ ngẩn, chờ sau khi ông kịp phản ứng, lại giận giữ không
kìm được: "Làm càn, ở đâu ra một tên nô tài, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao, người đâu, kéo tên cẩu nô tài kia xuống, chặt đầu của hắn
cho Trẫm!"
"Phụ hoàng, không thể."
Khi một thị vệ tiến
lên muốn dẫn Cừu Tiểu Bối đi, Phàn Trầm Hề lên tiếng ngăn lại, giọng nói của hắn có khí thế, khiến cho thị vệ vô thức dừng lại, mà bản thân hắn
thì vẫn duy trì thần sắc thản nhiên, dường như chuyện trước thì bị giáng tội sau lại được cầu tình, chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến hắn cả,
giọng điệu vẫn như đang giải quyết việc chung: "Phụ hoàng, hắn, còn chưa thể chết được."
Hoàng thượng nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Thái tử như muốn róc thịt.
Nhưng biểu hiện trong cơn giận dữ của ông, ở nơi sâu trong đáy mắt, lại không hề có vẻ là khó nén lửa giận đến mức như vậy.
Dưới ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình của Hoàng thượng, đến lông mày Phàn Trầm Hề cũng không động lấy một cái, hắn nói: "Theo nhi thần
biết, Trắc Phi Chu thị trước khi chết đã từng triệu kiến hắn, hắn vừa
đi, liền truyền đến tin tức Chu thị chết bất đắc kỳ tử, nhi thần cho
rằng, hắn có liên quan rất lớn đến cái chết của Chu thị."
Cừu
Tiểu Bối giật mình, xong lại lập tức cảm thấy chuyện này cũng bình
thường, mỗi lời nói cử động của nàng đều đang được giám sát, chuyện nàng đã từng gặp Trắc Phi, làm sao Thái tử có thể không biết cho được.
Đầu nàng vẫn đặt trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt chờ nhận phán quyết.
Thời gian của nàng dường như dừng lại ở đây, nhưng sự tình thì vẫn còn tiếp
tục phát triển, Phàn Trầm Hề nhìn sang Chu Quý phi bên kia: "Quý phi
nương nương, không phải người muốn lấy lại công đạo cho Trắc Phi của nhi thần sao, còn chưa tra được hung thủ, đã vội vàng chặt đứt manh mối,
chỉ sợ Quý phi nương nương cũng sẽ không đồng ý nhỉ?"
Chu Quý phi cầm khăn tay lau nước mắt, che giấu thần sắc trên mặt mình, bây giờ,
nếu bà ta còn không quản, hoặc là cứ để tiểu thái giám kia chết, chẳng
khác nào tự vả mặt mình. Bà ta thoáng ngừng lại một lát, rồi khóc một
cách đáng thương, chỉ nhìn Hoàng thượng chứ không nói gì, vậy là có thể
khiến cho Hoàng thượng mềm lòng.
Hoàng thượng vỗ vỗ bàn tay bà ta đang đặt trên ngực mình, hừ lạnh nói: "Vậy, Thái tử nghĩ như thế nào? Thả hắn?"
"Dĩ nhiên không phải." Phàn Trầm Hề cũng không thèm nhìn Cừu Tiểu Bối ở kia chút nào: “Người chết ở trong cung nhi thần, nhi thần sẽ không động
tới, đã muốn tra, tất nhiên là giao cho Nội đình ty."
Chớ nói đến Hoàng thượng nhướng mày kinh ngạc, đến cả mặt của Lý công công quỳ sau lưng Thái tử cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Nội đình ty đó, tương đương với Hình bộ trong Hoàng cung, cho dù là ai,
thân phận cao hay thấp, chỉ cần đi vào trong Nội đình ty, đều phải bị
lột một tầng da xuống.
Tiểu thái giám lại còn đang mang thai, mặc dù không biết làm thế nào hắn có thể dùng thân để của một người đàn ông để có thai, nhưng cũng không vì vậy mà thân thể hắn tốt hơn người phụ
nữ có thai bình thường được bao nhiêu, một khi đã vào trong Nội đình ty, hậu quả kia… hoàn toàn không dám tưởng tượng.
"Giao tên nô tài kia cho Nội đình ty, cần phải điều tra rõ ràng cái chết của
Trắc Phi Thái tử cho trẫm." Sau khi Hoàng thượng hạ lệnh, lập tức trừng
mắt về phía nghịch tử Phàn Trầm Hề: “Thái tử cũng không thoát được trách nhiệm trong việc này, kể từ hôm nay, ở Đông cung cấm túc ba tháng, Thái tử không được tham dự chính vụ."
Cừu Tiểu Bối bị thị vệ đè bả
vai xuống bắt lại, vừa vặn nghe được câu nói sau cùng của Hoàng thượng,
nàng bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là cấm túc ba
tháng, đối với Phàn Trầm Hề mà nói, cũng không coi là tổn thất lớn, ván
này, nàng cũng không tính là thua quá thảm.
Nàng nhịn không được
quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn ngồi một mình trên xe lăn, hơi
cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào, hắn tựa như
một công tử tuấn tú bên trong bức tranh, khiến cho người ta động tâm,
nhưng mà trang giấy lạnh lẽo, người trong bức họa cũng vĩnh viễn không
có cách nào đáp lại ngươi dù chỉ là một chút...