Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi

Chương 2: Thăng Chức


trướctiếp

Cừu Tiểu Bối vừa tỉnh lại, liền thầm nhủ không ổn rồi.

Quả nhiên, nàng vừa mở mắt ra, thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ nhưng vô cùng thoải mái và hoa lệ, nàng không hề để ý tới dưới thân chính là chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại nàng đã mong muốn từ lâu, mà lập tức bị mấy người ở bên mép giường dọa sợ.

Cầm đầu dĩ nhiên là người đang ngồi trên xe lăn, uống trà mà Lý công công đã pha vừa đủ ấm, gương mặt thoải mái như thể đang ở trong sân nghe hát, Thái tử Phàn Trầm Hề.

A…, có lẽ, hắn thật sự là đang chuẩn bị xem kịch, còn người biểu diễn chính là: Cừu Tiểu Bối.

Ở bên cạnh hắn, có Lý công công luôn túc trực sẵn, y hệt như một pho tượng thị vệ, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục của thái y đang cúi đầu chờ ở một bên.

Cừu Tiểu Bối sợ chết khiếp lật người xuống khỏi giường, quỳ xuống trước mặt Phàn Trầm Hề, đầu chạm vào mặt đất: "Nô tài tội đáng muôn chết, cầu xin Điện hạ thứ tội."

Lại nhận được một tiếng cười khẽ của Thái tử: "Các ngươi, những nô tài này, thật biết điều, vừa nói mình tội đáng chết vạn lần, vừa lại xin bổn cung thứ tội? A ~ nếu thật sự cảm giác mình tội đáng chết vạn lần.” Giọng nói của hắn lạnh xuống: “Vậy thì chết đi."

Cừu Tiểu Bối bị sát ý ẩn giấu trong lời nói kia dọa sợ đến mức bổ nhào về phía trước, hồi lâu không dám đáp lời, cuối cùng, vì mạng sống này, nàng run lẩy bẩy nhỏ giọng mở miệng: "Nô, nô tài có thể lấy công chuộc tội."

"Lấy công? Chuộc tội?" Thái tử nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng ánh mắt lại như kim nhọn, quét qua cái eo của người đang quỳ rạp trên đất: “Dùng khối thịt trong bụng ngươi kia, tới chuộc tội sao?"

Trong phút chốc, Cừu Tiểu Bối chỉ cảm thấy không khí cũng ngưng lại, nàng che bụng của mình theo bản năng, sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Điện hạ, ngài, ngài muốn cắt thịt trên bụng ta ư? Không không không được đâu, ta… nô tài như này, gầy như vậy, không có thịt gì . . . . . . Điện hạ tha mạng!"

Phàn Trầm Hề nghi ngờ nhìn nàng, ngay sau đó gọi: "Lâm thái y."

Thái y tiến lên một bước, tuổi còn trẻ, nhưng tác phong lại đâu ra đấy: "Hạ quan đã xác định, vị tiểu công công này đã mang thai được gần một tháng."

Lý công công cũng nói: "Lão nô cũng đã kiểm tra, đúng là một tên nhóc."

Tiểu thái giám dáng dấp mi thanh mục tú, mười lăm mười sáu tuổi lại chính là thời điểm thiếu niên khó phân biệt nam nữ, hắn đã từng nghi ngờ đây là một nữ hài tử cải trang.

Kiểm tra cái gì? Cởi quần áo nàng ư?

Lớp ngụy trang của nàng, không phải cởi y phục là có thể. . . . . . Cuối cùng kịp phản ứng lại, Cừu Tiểu Bối bỗng nhiên ngẩng đầu, quên luôn cả tôn ti thứ tự, cứ ngây người nhìn chằm chằm Phàn Trầm Hề.

Mang thai? Người nào mang thai? Nàng ư?

Mới như vậy một lần, lại có thể. . . . . . Mang bầu?

Không đúng, tình huống bây giờ chính là, nàng là một thái giám, lại có thể mang thai?

Trước không bị chết vì tội làm mật thám, thì giờ cũng bị xử tử vì xem như là quái vật phải không?

Trái tim Cừu Tiểu Bối đập bình bịch, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, hòng nghĩ biện pháp giải quyết.

"Điện hạ, nô tài. . . . . ."

"A ~"

Thái tử một khắc trước còn giống như muốn lôi nàng đi xử cực hình, giờ chợt cười lên như tắm gió xuân, cũng không trách nàng vô lễ nhìn mình chằm chằm, còn giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nàng: "Mới vừa rồi bổn cung hù dọa ngươi thôi, đây chính là chuyện tốt, hiếm khi Đông cung này có thể có chuyện vui như vậy,


trướctiếp