Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Tiểu Thúy ra vào tẩm điện của Trắc Phi mà
thôi, người đi theo dõi nói cho Phàn Trầm Hề hay, vốn là Tiểu Thúy muốn
tìm thứ gì đó, bỗng nhiên lại giống như bị trúng tà, bò lên giường, còn
tự mình kéo khăn trải giường xuống, khăn trải giường hơi mỏng, người đi
theo dõi chỉ thấy bóng dáng của Tiểu Thúy ở giữa giường, không hề trông
thấy ai khác.
Hắn nhìn thấy Tiểu Thúy học theo dáng vẻ của Trắc
Phi nằm xuống, sau đó vô duyên vô cớ lại kêu lên, giãy dụa trên giường,
còn giật một đầu khăn trải giường ra, tự quấn lên cổ của mình, gần như
là muốn tự bóp chết bản thân, cũng may có hắn thông báo, thị vệ mới kịp
thời xông vào giải cứu nàng ta ra.
Nhưng mà, tinh thần của Tiểu Thúy vẫn còn ở trạng thái kinh hãi hoảng loạn.
Muốn nói Tiểu Thúy là giả vờ, thì nàng ta phải có nội công vô cùng thâm hậu
mới có thể phát hiện được có người theo dõi mình, lại nói, mảnh vải siết chặt trên cổ kia, thật sự thiếu chút nữa đã siết chết nàng ta, nếu là
giả, lại thấy không hợp lý lắm. Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn Lê
Quý Đôn
Hắn cũng không thực sự tin lời quỷ ám mà Tiểu Bối nói,
nhưng nếu để nàng đi trước tìm kiếm, làm ầm ĩ một phen, nói không chừng
sẽ có được manh mối khác.
Tiểu Bối cũng không biết điện hạ của
mình đang ra sức tính toán để nàng ra sức vì hắn, sau khi Phàn Trầm Hề
"đi" ra khỏi tẩm điện này, nàng liền cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo, vô cớ cảm thấy phía sau rét run, nàng rùng mình một cái, vội vàng chạy như tên bắn ra ngoài theo.
Thấy Thái tử nhìn mình, nàng tủi thân nói: "Điện hạ, là quỷ ám đấy, đêm hôm khuya khoắt thế này, quá đáng sợ."
"Theo lời ngươi nói, thì ban ngày ác quỷ đều trốn đi hết, ngươi còn tìm
cái... cải trắng à?" Hắn là Thái tử, không thể nói lời thô tục được.
"Thế nhưng mà..."
"Hừm!"
Bị hắn uy nghiêm trừng một cái, Tiểu Bối đành phải cẩn thận bước từng bước đi vào điện một lần nữa, Thái tử lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn, mãi đến khi nàng đi vào rồi, mới ngoắc tay gọi một thị vệ đến trước mặt mình.
"Trông chừng hắn cho kỹ, bổn cung không cho phép hắn xảy ra chuyện gì." Còn cả đứa bé trong bụng của hắn nữa.
"Vâng, thuộc hạ tuân chỉ."
...
Không thể không bước vào tẩm điện của Chu Trắc phi thêm lần nữa, một nơi rộng lớn như vậy, lại chỉ thắp hai ba ngọn đèn, chiếu vào trong căn phòng
được trang trí xa hoa, vốn nên có hai hàng cung nữ thái giám đứng chờ
phục vụ, giờ này, lại không có bất kỳ ai.
Sau khi Thái tử mang
theo cung nhân rời đi cùng mình, dường như hắn cũng đã mang luôn cả chút hơi ấm ít ỏi cuối cùng của con người rời khỏi nơi này.
Cừu Tiểu Bối xoa xoa hai cánh tay muốn xua tan đi cái lạnh, vẻ mặt đầy đề phòng
nhìn trái nhìn phải, chậm rãi vào trong cầm thất, chợt có cơn gió thổi
tới, làm tấm lụa mỏng trên giường tung bay, một động tĩnh nho nhỏ như
này cũng khiến cho nàng giật nảy mình. Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn
đàn Lê Quý Đôn
Xem xét một hồi, thấy trên giường không có cái
gì, nàng mới thản nhiên thở ra một hơi thật dài, sau đó lại hăng hái
tinh thần tìm kiếm một vòng, cuối cùng không tìm được cái gì, cảm thấy
hơi mệt mới tìm cái ghế ngồi xuống.
Kỳ thật một nơi có người
chết như này, nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, nhưng nàng
cũng hiểu rất rõ một chuyện, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra hung thủ giết chết Chu Trắc phi.
Bởi vì, mục tiêu của đối phương, là nhắm vào Phàn Trầm Hề, Chu Trắc phi chết, tuyệt đối không chỉ là cho
Hoàng thượng một cái cớ để xử trí Thái tử, mà cũng không nhất định là
lấy cớ thành công, nên nàng phải nhanh chóng giải quyết hết cái phiền
toái này thay Phàn Trầm Hề mới được.
Chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ lấy cằm, nàng vốn định suy nghĩ một chút chuyện, một lúc sau lại buồn ngủ.
Ngay lúc đầu nàng càng ngày càng gục tới gần mặt bàn, đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, khiến nàng bừng tỉnh.
Nàng mở to mắt, đầu tiên là nhìn khắp xung quanh, phát hiện bốn phía vẫn im ắng thì thu lại ánh mắt, sau đó dừng lại ở trên bàn.
Tất cả ba cái cái chén, nàng rõ ràng nhớ kỹ đều đặt ở trong khay đựng, tại
sao giờ lại có thể có một cái ở bên ngoài, còn đổ nửa chén nước, rồi đặt ở trước mặt nàng, giống hệt như có người mời nàng uống nước vậy.
Càng nhớ rõ, ngày đó nàng bị gọi vào điện này, Chu Trắc phi không cần người
đỡ, đi ra mời nàng ngồi xuống, còn tự tay rót một chén nước cho nàng,
cũng đặt ở trước mặt nàng như vậy, ngay cả khoảng cách cũng đều giống
nhau như đúc.