“Đường Na sao mà chết?” Đường Táp giống như sát thần cầm
dao, gió đêm cuốn mái tóc đen của cô, đôi mắt đó cũng âm u như sắc đêm
lúc này.
Vương Chính nói trong lòng: “Tôi thoát không
khỏi cái chết, trước khi chết không mở miệng, cũng là khí phách của
Vương Chính tôi.” Chết cũng phải có khí phách.
Nhưng dao của Đường Táp lại chém tới đỉnh đầu của hắn: “Cặn bã không xứng có khí phách!”
Vương Chính kinh hãi: “Cô....... cô biết?! Cô có thể nghe được tôi?!”
Lời đó hắn vừa nói trong lòng, rõ ràng hắn không có nói ra miệng!
Đường Táp: “Thật là buồn cười, hung
thú giết hại mạng người mất đi nhân tính, lại còn dám nói khí phách?!
Giáo hóa là để bọn ngươi lấy nhân tính ràng buộc thú tính, không ngờ các ngươi lại học mặt đen tối của nhân tính triệt để đến vậy!”
Đường Táp chém một dao xuống, Vương Chính gào to một tiếng, lăn ra tấm thớt.
Trong lòng hắn nhóm lên một ngọn lửa, muốn cắn xé nát cô gái nhân loại này,
nhưng cơ thể lại giống như bị ngàn cân đè lên, chỉ cần ý nghĩ này tràn
ra thì đầu sẽ bị ghìm chặt lên tấm thớt dưới chân.
Vương Chính không cam tâm, ngọn lửa không cam đó thiêu đốt tim gan của hắn,
hắn mang theo suy nghĩ ác độc, há to cái miệng đầy máu bổ nhào về phía
Đường Táp.
Đường Táp không hề nhúc nhích, thậm chí không hề nâng cái dao trong tay lên.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, giống như đang nhìn một xác chết.
Lúc răng nanh của Vương Chính chỉ còn cách yết hầu mỏng manh của Đường Táp
đúng một centimet, trên cái thớt gỗ, ngoài chín tầng mây, ngàn vạn tia
chớp nặng nề từ trên không trung bổ xuống, từng cái từng cái bổ lên đầu
Vương Chính, giống như quả búa nặng ngàn cân, nện hắn ngã trên đất không cách nào đứng dậy được nữa.
Cơ thể Tranh quỳ mọp dưới chân Đường Táp, thất khiếu chảy đầy máu, lại không dám hô đau.
Đường Táp: “Có dũng khí, ngươi là súc sinh đầu tiên lên đài phán quyết rồi
còn muốn giết ta, thật là không biết trời cao đất dày.”
Giết thần? Cho dù chỉ khiêu chiến với thần uy thì cũng sẽ bị trời trừng phạt.
“Như vậy cũng tốt, tư thế này ta rất thích, cứ như vậy mà trả lời vấn đề của ta đi.”
Tranh gầm gừ trong họng.
Đường Táp: “Ngươi quả nhiên cứng miệng. Ta đã xem những lời mà ngươi nhả ra ở trong phòng thẩm tra rồi, làm tròn số người bị ngươi ăn, tổng cộng là
ba người, đều là bé trai tám tuổi trở xuống, có thể nhìn ra được, vị trí của ngươi ở trong tổ chức không cao. Nhưng tâm tư của ngươi rất linh
hoạt, hiểu biết không ít....... Cám ơn cuộc điện thoại cung cấp hàng của ngươi, đêm nay, bộ tư lệnh lục quân đã ký lệnh bắt bớ, những tên cung
cấp hàng có trong điện thoại ngươi, còn có những tên mua hàng, không
thiếu một ai, đều sẽ bị bắt về quy án.”
Vương Chính vừa
đau vừa cười: “Cô bắt không được bọn họ đâu, họ thường xuyên hoạt động ở thế giới bên ngoài, sau khi tin tức tôi bị bắt truyền ra, họ sẽ lập tức chạy tới thế giới bên ngoài, lúc này dù tập đoàn tài chính Hiên Viên có đi, cũng chỉ là công cốc......”
Đường Táp nói: “Trong
ghi chép thẩm vấn ngươi nói, trước kia ở trong tổ chức ngươi từng đảm
nhiệm chức thanh lý thi thể, từng xử lý hơn ba mươi bộ xương người bị
bọn chúng ăn thừa, ta có thể hỏi một câu, cụ thể ngươi xử lý như thế nào không?”
“Chỉ có nhân tài mới biết
chôn cất thi thể.” Vương Chính nói, “Người xử lý thi thể, nói trắng ra
chính là đem những phần xương và thịt cặn bọn chúng ăn thừa không muốn
nhai nữa, đều ăn hết vào trong bụng của mình. Bọn tôi chính là hung thú, việc nuốt hết cả xương lẫn thịt là chuyện rất bình thường, chỉ là các
cấp trên của tôi đều bắt đầu học nếp sống của con người, chỉ ăn những
thứ cao cấp, còn như hành vi ngốn xương là thô tục hạ cấp....... Cho nên loại công việc này, chỉ có thể sắp xếp cho những con yêu đơn độc không
gia không thế như bọn tôi đến làm.”
“Tại sao hài cốt của Đường Na lại được chôn bên hồ Huyền Vũ?”
“Đường Na không phải là thức ăn bình thường, là con người thế giới bên ngoài
làm ăn buôn bán với tập đoàn tài chính Đồ Sơn, đại biểu cho tập đoàn tài chính Đồ Sơn....... Cho nên, cô ấy là hàng cao cấp, ăn cô ấy cũng chính là thị uy với tập đoàn tài chính Đồ Sơn. Hàng cao cấp chính là có cách
ăn cực kỳ cao cấp, ăn xong dùng phần xương sọ làm một nghi thức uống
máu, chôn ở nơi được chỉ định sẵn, tượng trưng cho hàm ý đặc biệt.”
Động vật càng cứng miệng, lên thớt rồi đều phải mở miệng nói thật, Vương Chính đem những sự thật đều nhả ra hết.
Đường Táp hỏi tiếp: “Hàm ý gì?”
Vương Chính nói: “Tôi không biết, tôi chỉ là một công nhân nhỏ.” Vương Chính
nói, “Các lãnh đạo sẽ tự tiến hành chọn ngày mở tiệc, tiệc này là chiếu
theo đẳng cấp tổ chức để tiến hành, nơi của các lão đại là nơi đặc biệt, vì để đề phòng các thành viên phía dưới để lộ tin tức, các lão đại đều
tập hợp bí mật, ngay cả địa điểm hội nghị làm tiệc đều được giữ bí mật.
Tôi có thể chôn xương sọ của Đường Na, cũng là bởi vì tôi thông minh hơn những con yêu khác, tôi biết Trường Hữu tuy thoạt nhìn thì không giống
thành viên tuyến một, nhưng trên thực tế lại nằm ở vị trí tuyến một. Tôi với Trường Hữu kết bạn, mà nhiệm vụ chỉ định chôn cất Đường Na, là
thành viên phía trên giao cho Trường Hữu đi làm...... Trường Hữu thiếu
nhân công thế là gọi thêm tôi.”
“Thành viên tổ chức nằm trong phi đại gồm những ai?” Đường Táp hỏi thẳng ra.
“Tôi không biết, danh sách đang ở trong tay Trường Hữu, nhưng hắn không cho tôi.” Vương Chính nói.
“Ngươi biết đấy, gồm những ai?”
“Đội chiến cầu của chúng tôi.” Vương Chính nói, “Ngoại trừ hai con Rồng của
tập đoàn Hiên Viên, còn lại đều có tham dự vào. Ngoài ra......”
Hình như hắn không muốn nói ra cái tên này, nhưng miệng lại không nghe theo sự sai khiến.
“Giáo viên hậu cần của học viện tài chính thương mại, Lộc Thục.” Giọng nói
của Vương Chính thấp dần, “Ban đầu tôi tiếp xúc được với tổ chức Khoa
Phụ, chính là cô ấy dẫn dắt.”
Đường Táp: “Thú nhận xong, trong tổ chức Khoa Phụ cô ấy sắm nhân vật gì?”
“.......” Vương Chính nói, “Bí mật phát triển thành viên, cô ấy....... là bộ phận nhân sự của tổ chức Khoa Phụ ở Phi Đại, bổ miễn nhiệm đều do cô ấy ra
mặt quyết định.”
Đường Táp: “Ngươi có thể tiếp tay cho Trường Hữu, cũng là do cô ấy đúng không?”
“Tuyệt đối phải là tôi.” Vương Chính nói, “Tổ chức nhìn trúng Tất Phương,
nhưng Lộc Thục chọn tôi, tôi tốn thời gian nửa năm mới chiếm được thiện
cảm của cô ấy, bồi giường lâu như vậy tất nhiên phải có sự báo đáp
lại......”
“Ta hiểu rồi.” Đường Táp nói, “Vương Chính,
cái thứ như ngươi, bất kể là ở trong này hay là ngoài thế giới kia đều
là đồ cặn bã.”
“Tôi thông minh lại biết chịu khó!” Lời
của Đường Táp hình như đã đâm trúng chỗ đau của Vương Chính, “Tôi không
giống với Đế Chiêu và An Luật đần độn có gia thế mà không dùng! Tôi một
mình chiến đấu tới ngày hôm nay, tất cả những gì tôi có được đều là do
bản thân tôi liều mạng mà có! Nhưng nếu cho tôi có gia thế như bọn họ,
tôi có thể khiến cho giới yêu này thay da đổi thịt lần nữa! Thời vận
không tốt, thời vận không tốt! Tôi hận ông trời bất công! Tôi hận ông
trời chà đạp anh tài!!”
“Ngươi thật sự khiến ta......”
Đường Táp đem hai cây dao đang chéo ở trước ngực, lật ngang lưỡi dao,
“Chán ghét hơn bất kỳ điều gì.”
Cô giương dao lên, từng
đường hàn quang chi chít đan chéo nhau như lưới, mà theo sự chuyển động
dao của Đường Táp, Tranh bị chặt ra từng mảnh rơi xuống.
Đường Táp: “Trời ban cho các ngươi trí tuệ là để các ngươi giống như con
người, dưới sự trật tự to lớn phải tuân thủ nghiêm ngặt chân thiện mỹ.
Đây là bảo thạch trời ban, các ngươi lại dùng nó để xoa chân mài
dao...... Đã như vậy, ta sẽ thu hồi trí tuệ của ngươi, trở về làm súc
sinh, hiến dâng giá trị cuối cùng của ngươi đi!”
Vương
Chính không ngừng kêu thảm, bất kể hắn nhảy đến góc nào của tấm thớt,
Đường Táp đều chặt chẽ đi theo, hai cây dao phây đó đã hóa thành hàn
quang bằng với chiều dài thân của hắn, tránh cũng tránh không thoát.
“Cô là.......”
“Cô là!” Vương Chính ở ba phút cuối cùng của sinh mạng, cuối cùng cũng biết được thân phận của cô gái nhân loại này.
“Nếu trật tự của hai thế giới bị nhiễu loạn, yêu thú sát hại người vô tội,
ta ắt sẽ tỉnh lại....... hình người....... Họ Đường, Đường, Thần.......
Trật Tự.” Vương Chính lẩm bẩm nói, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt tắt
lịm đi.
Đường Táp chặt xuống miếng thịt cuối cùng, đánh
giá nói: “Không hổ là sinh viên xuất sắc, ở giây phút cuối cùng còn có
thể biết ta là ai. Chỉ là, nếu là cặn bã dù có thành tích tốt đi nữa, ta cũng không tặng hoa điểm mười khen thưởng ngươi.”
Cô buông thõng dao xuống, dao vẫn sắc bén như cũ, không dính một giọt máu nào.
Đường Táp: “An Luật và Thất Thất muốn ăn lẩu lâu lắm rồi, tối nay có thể ăn được rồi.”
Làm lẩu cần phải chuẩn bị các loại nguyên vật liệu đầy đủ.
Nhưng vì lần này thu hoạch phong phú, Đường Táp cũng có lòng kiên nhẫn đị chuẩn bị những nguyên liệu rườm rà này.
Trong phòng bếp nhỏ theo kiểu khép kín ở phòng nghỉ không ngừng bay ra mùi
thơm, Thất Thất và An Luật bị mùi ớt trong không khí bị sặc mũi, liên
tục hắt hơi hơn mười cái.
Nhưng mà người thảm nhất vẫn
là Tiểu Bạch Long, mỗi lần anh hắt hơi một cái thì sẽ đụng tới vết
thương trên lưng và trên tay, cảm giác đó vô cùng kích thích.
Đế Trạch và An Dao cũng ở đây, An Dao vốn muốn vào phòng bếp giúp một tay, chân vừa mới giẫm vào phòng bếp đã bị Đường Táp đuổi ra rồi: “Địa bàn
của tôi.”
An Dao: “.......” Hiểu rồi, lãnh địa của lão đại chính là phòng bếp.
Nồi đồng được bưng lên, than cũng đã được thêm vào, Bạch Trạch dẫn theo thầy Bác cũng tới rồi.
Thầy Bác vốn là tới vỗ bàn hiệu trưởng cơ, nguyên nhân vỗ bàn là — — Bạch
Trạch, ông xem mấy sinh viên chiến cầu ông tìm cho tôi đi này! Biểu diễn thi đấu? Biểu diễn cái búa ấy! Không phải bị bệnh thì là tội phạm, cùng với mấy tên phế vật của đội đặc sắc đó đụng nhau, có thể tạo ra một đội kỳ lạ nhất trước giờ đấy! Phong cách trường của Phi Đại của chúng ta
thật là tốt quá ha!
Câu trả lời của Bạch Trạch chính là: “Bớt bớt giận, chưa ăn cơm đúng không? Tới ăn, tối nay cô gái phòng
cách vách mời chúng ta ăn lẩu.”
Vốn dĩ thầy Bác nghiêm
túc từ chối, song khi mở cửa văn phòng ra, ngửi được mùi lẩu từ trên
hành lang bay tới, cái chân không nghe theo sự chỉ huy của lý trí, chạy
theo mùi lẩu tới đây.
Thức ăn rất phong phú, nhưng mà ngon nhất chính là thịt cuộn nhúng.
An Luật ăn tới không dừng lại được, còn Y Lan ở trên bệ cửa sổ phòng bếp được tận mắt chứng kiến chân tướng lại đang run rẩy.
“Ừm....... Nếu muốn phân loại thì, là báo đi.” Đường Táp nói.
Bạch Trạch nãy giờ luôn nhúng rau cải ăn lắc lắc đầu, lại vung vung tay, mặc niệm nói: “Chỉ là chuỗi thức ăn thôi, chỉ là chuỗi thức ăn thôi.”
“Thức ăn bình thường.” Đường Táp nói, “Thu hồi trí tuệ và nhân tính, những
giá trị này đương nhiên là bị ăn rồi. Sự tuần hoàn của giới sinh vật là
rất tàn khốc, ăn với bị ăn, đây là chuyện bình thường không thể bình
thường hơn nữa.”
Đế Trạch hùa theo: “Tôi cảm thấy có lý.”
An Dao: “Vậy tôi cũng thử xem.”
Thất Thất tham ăn, còn học theo thầy Bác dũng mãnh, cũng nhúng một đũa vào
ớt cay, không ngờ đến ớt cay này là thuộc cấp ma quỷ, Phụng Hoàng nuốt
xuống, bắt đầu ho khan, nước mắt treo trên lông mi.
Sau khi An Luật nhìn thấy, lập tức ném đũa ôm Y Lan.
“Mau! Đừng lãng phí giọt nào! Cho tiểu đáng yêu!”
Thất Thất cẩn thận dè dặt áp tới, lấy lá của Y Lan lên, chùi lên nước mắt gần như nhìn không thấy đó.
An Luật nín thở, đợi sự thay đổi của Y Lan.
Y Lan vận công hết sức — — Không có thay đổi gì.
Vai của mọi người đồng loạt xụi xuống, An Dao: “Tới tới tới, ăn ăn ăn, nghĩ cái gì vậy chứ.”
Đế Trạch: “Aiz, Thất Thất à Thất Thất.......”
Thầy Bác cởi đồng phục thể thao ra, để trần cánh tay bắt đầu ăn, một Bác ăn hết nửa con Tranh.
Trong bầu không khí sôi nổi này duy chỉ có Đường Táp là cảm nhận được một ánh mắt tủi thân u ám bay tới.
Đế Chiêu nằm ở trên giường, đáng thương nhìn mọi người ăn.
Nhưng nhìn bầu không khí sôi nổi này, sợ là không có phần cơm của anh rồi.
Đường Táp gắp một miếng thịt lên, thổi cho bớt nóng, run đũa nói: “Quá cay, anh ăn không được.”
Đế Chiêu: “Không sao đâu, tôi chỉ nếm thử một chút thôi.”
Song không có ai đáp lại anh, ba mẹ ruột của anh ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Đế Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ba, mẹ, hai người có biết bóng lưng của hai
người trông giống gì không? Hai người có từng xem «Vùng Đất Linh Hồn»
chưa? Hai người rất giống ba mẹ tham ăn của Chihiro đó......”
Ba mẹ của nữ chính trong «Vùng Đất Linh Hồn» bởi vì tham ăn, bóng lưng dần dần phát béo, biến thành heo ngay tại chỗ.
Đế Trạch không nhìn qua, nhưng An Dao nhìn qua.
Cho nên, sự đáp lại của An Dao cũng rất kịp lúc.
Ông bưng cái bát đi tới trước mặt con trai, sau khi nhai hết thịt trong bát, ông cởi áo khoác ngoài xuống, đắp lên mặt con trai.
Gien Cửu Vĩ Hồ của Tiểu Bạch Long hợp thể, ở dưới áo khoác ngoài bắt đầu ding ding.
Ăn tới cuối, Bạch Trạch cũng nhịn không được xuống đũa, nếm thử miếng thịt tươi ngon.
Đường Táp áp tới gần, nhỏ giọng an ủi: “Chỉ cần tâm lý vượt qua hàng rào này
thì sẽ ổn thôi, tôi nói vậy nhé hiệu trưởng Bạch, trước đó là người,
nhưng sau khi lên thớt rồi, người đã bị gọt mất, chỉ còn lại đống thịt
này thôi, ông có thể lý giải thành, Vương Chính là Vương Chính, Tranh là Tranh, chết cũng đã chết rồi, ông không ăn thì lãng phí lắm.”
Bạch Trạch chùi nước mắt, gào khóc nói: “Cô thì biết cái gì, tôi đây là được ăn ngon nên khóc thôi!”
Bạch Trạch: “Cô nói xem sao năm đó tôi không mở trường học đầu bếp phương Đông chứ.......”