Đem y phục trên người chỉnh lý lại, Trần Vũ chậm rãi bước đi xuống giường,
ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Ái Lệ Na gật đầu. Nàng lúc này cũng đã
đem y phục mặc vào hoàn chỉnh, chỉ thấy một đôi con ngươi lãnh khốc nhìn thẳng ra phía ngoài, cây nỏ trên tay không biết từ lúc nào đã được nàng cầm sẵn trên tay, tên cũng đã được lắp đầy.
Đợi cho Trần Vũ đi tới cửa, nàng mới nép người đứng ở một bên, chỉ
cần người bên ngoài có chút dị động, nàng sẽ một tiễn bắn đem hắn bắn
chết ngay tại chỗ. Mà tên người hầu cũng không biết mình đang đứng trước quỷ môn quan, hắn trông thấy Trần Vũ đẩy cửa ra ngoài, liền tươi cười
cúi thấp đầu xuống nói: “Thành thật xin lỗi ngài, nửa đêm làm phiền thế
này không biết ngài có phiền lòng hay không?”
Trần Vũ chỉ nhìn tên người hầu mà không đáp. Bởi vì có thần thông
Thông Thiên Nhãn, cho nên Trần Vũ chỉ nhìn thoáng qua một hồi liền có
thể nhìn thấu hết toàn bộ ngụy trang bên ngoài. Với lại trên người còn
có hệ thống hỗ trợ, cho nên vừa nhìn Trần Vũ liền biết tên người hầu này chỉ là một người rất bình thường.
Tên người hầu thấy Trần Vũ không đáp, cũng không có phản đối, hắn
liền biết mình nên làm gì tiếp theo. Cho nên hắn nhanh chóng đem một cái hộp gỗ ra cầm trên tay, sau đó cẩn thận đưa về phía Trần Vũ nói: “Thưa
ngài, vừa rồi bên ngoài có người nói rằng hắn là người quen của ngài,
muốn đem vật này giao lại cho ngài. Tiểu nhân nhận được ủy thác của
người đó cho nên mới đem vật này giao lại cho ngài, không biết ngài có
muốn nhận lấy nó hay là không?”
Trần Vũ hơi chần chừ một hồi, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, là ai lại
đem đồ đến đưa cho hắn vào giờ này. Nhưng lúc này hắn lại không nghĩ tới Ái Lệ Na lại đột nhiên lao ra, đem hộp gỗ trên tay của tên người hầu
cướp đi, sau đó cẩn thận kiểm tra một hồi. Đợi cho đến khi nàng kiểm tra xong xuôi đâu vào đó rồi, nàng mới đem nó trả lại cho Trần Vũ. Trần Vũ
khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn cảm thấy tác phong làm việc của nàng thật sự là rất chuyên nghiệp, trong lòng không khỏi đưa tay lên cho
nàng một cái khen ngợi.
Chỉ có điều, tên người hầu lúc này đang đứng lạnh run lên. Vừa rồi
hắn rõ ràng cảm nhận được một luồng hơi lạnh bao trùm lên trên người
hắn, cái luồng khí lạnh này thật sự là rất đáng sợ. Hắn chỉ gặp qua nó
có vài lần, mà hầu như tất cả những lần đó đều là hắn cảm nhận ở trên
người của mấy vị đại nhân trong thành lớn. Nhưng làm thế nào hắn cũng
không thể nghĩ ra được, nơi này lại có một kẻ đáng sợ như vậy đang ẩn
nấp bên trong. May là hắn chỉ đến đây để đưa tin, không thì hắn cũng
không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào.
Trần Vũ thấy tên người hầu sợ sệt như vậy, chỉ khẽ lắc đầu cười khẩy, rồi phất tay ra hiệu cho hắn: “Thôi được rồi, ở nời này không còn việc
gì của ngươi nữa, ngươi mau đi đi!”
Tên ngươi hầu nghe được lời này như là được ân xá, hắn vội vàng chắp
tay cúi người kêu lên mấy tiếng cảm ơn, sau đó liền nhanh chân chạy đi
mất. Dường như chỉ sợ mình chậm một chút là sẽ mất mạng không bằng. Nhìn thấy bóng lưng của tên người hầu đã rời đi xa, Trần Vũ mới đi vào trong phòng khép cửa lại, sau đó cẩn thận từng chút từng chút một đem cái hộp gỗ kia mở đi ra.
Lúc này bên trong hộp gỗ chỉ có một phong thư, phía dưới là một miếng ngọc bội được làm bằng lam tinh bảo thạch. Nhìn thấy miếng ngọc bội
này, lại nhìn đến dấu ấn trên phong thư, trong lòng Trần Vũ có chút dự
cảm không lành. Đợi cho đến khi đem phong thư mở ra xem, đọc qua một lần nội dung trên thư, sắc mặt của hắn liền trở nên vô cùng khó coi.
“Lý nào lại như vậy?” Trần Vũ nắm chặt hai nắm tay, tức giận đến
nghiến răng kèn kẹt. Mà Ái Lệ Na đứng ở một bên cũng không nói lời nào,
nàng chỉ im lặng chờ xem biệu hiện tiếp theo của Trần Vũ là như thế nào.
Nhưng vào lúc này, phía bên ngoài cửa phong lại có tiếng bước chân
người đang đi đến. Nghe thấy âm thanh bước chân, Trần Vũ liền đoán ra
được là ai đang đi tới.
“Chủ nhân, người còn ngủ hay là thức?”
Nhận ra được đây là âm thanh của Tuyệt Ảnh, Trần Vũ liền thu hồi
phong thư lại, sau đó nhẹ nhàng nói ra: “Ta vẫn còn đang thức, hai người tìm ta có việc gì? Mau mở cửa đi vào trong này đi!”
Cảnh cửa phòng được mở ra, hai thiếu nữ Người Thỏ có chút kinh ngạc
khi phát hiện trong phòng còn có thêm một người. Nhưng nghĩ nghĩ một
hồi, các nàng cũng không có đi hỏi nhiều. Chỉ là không đợi cho hai nàng
mở miệng ra nói chuyện tiếp, Trần Vũ đột nhiên đem phong thư đặt ở trước mặt hai nàng nói: “Hai người các ngươi đọc nội dung bên trong bức thư
này đi!”
Hai nàng hoàn toàn mơ hồ, không biết vì sao hắn lại đưa thư ra cho
các nàng đọc, thế nhưng các nàng vẫn không nói thêm một lời nào, liền
chăm chú mở thư ra đọc. Đợi cho đến khi các nàng đọc xong nội dung trong thư, sắc mặt cả hai đều tái nhợt cả lên.
“Chuyện này…” Mị Ảnh có chút kinh hãi mà nhìn lấy chị gái Tuyệt Ảnh của mình.
Nhưng Trần Vũ lúc này lại nghiêm mặt nói: “Nói đi, chuyện này các ngươi muốn giải thích với ta như thế nào?”
Mà Ái Lệ Na đang đứng ở phía sau lưng Trần Vũ cũng một bộ mặt lạnh
lùng nhìn xem các nàng. Hai thiếu nữ Người Thỏ đều kinh hoảng mà quỳ
xuống đất. Sau đó Tuyệt Ảnh khóc lóc nói: “Chủ nhân, xin người hãy nghe
chúng em giải thích! Thật sự chuyện này không liên quan gì đế chúng em
cả! Tòa bảo tàng của bộ tộc từ lâu đã bị người ta đánh cắp, chúng em
không biết hiện giờ nó đang ở đâu! Nếu như chủ nhân không tin, thì cứ
việc đem chúng em giết chết ngay tại chỗ này đi!”
Nàng nói xong ấmy lời này, còn ngửa mặt lên, mím chặt môi nhìn thẳng
về phía Trần Vũ. Nhìn thấy mấy giọt nước mắt rơi trên người nàng, Trần
Vũ không biết là nên tin nàng hay không. Thông qua giải thích của hệ
thống, các nàng tuyệt đối là không phản bội hắn đấy, nhưng cũng không có nghĩa là các nàng sẽ đem toàn bộ bí mất nói hết cho hắn biết. Chính vì
vậy lúc này Trần Vũ thật sự là không biết phải nói như thế nào, chỉ có
thể làm bộ hung ác trừng trừng nhìn về phía các nàng: “Hừ, chớ có để ta
phát hiện ra các ngươi nói dối, nếu không lúc đó đừng có trách ta vì sao lại ra tay độc ác!”
Hai nàng vừa nghe hắn nói ra những lời hung ác như vậy, trong lòng
không có sợ hãi, mà ngược lại là tràn đầy ủy khuất. Tuyệt Ảnh là người
thê thảm nhất, nàng đem đầu đập xuống đất bịch bịch mấy cái, trong miệng còn hô lên: “Nếu như chủ nhân còn không tin em, thì em chết cho chủ
nhân coi!”
Thấy nàng làm ra hành động quyết liệt như vậy, khuôn mặt Trần Vũ
không khỏi ngây ra. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng đem nàng nâng đứng lên, còn đưa tay xoa xoa lấy cái trán của nàng.
“Nữ nhân ngu ngốc này, ai kêu ngươi đập đầu như vậy, có phải là muốn chết hay không?” Hắn tức giận trừng mắt lên nhìn nàng mắng.
Thế nhưng lúc này Tuyệt Ảnh thật sự là rất ủy khuất, nàng một cái bổ
nhào, nằm trong lồng ngực của hắn khóc to lên: “Xin chủ nhân phải tin
em, từ trước đến giờ em làm chuyện gì cũng không hề ảnh hưởng đến chủ
nhân! Chỉ cần chủ nhân muốn, sau này chủ nhân hỏi cái gì, em sẽ nói cái
đó, nhưng chủ nhân nhất định phải tin em!”
Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, trái tim Trần Vũ có chút nhũn ra, nhưng lúc này âm thanh của hệ thống đột nhiên lại vang lên.
“Đinh, chủ nhân có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?”
Nghe âm thanh nhiệm vụ của hệ thống, Trần Vũ liền biết là nó sẽ có
liên quan đến việc này, cho nên không do dự một chút nào, lập tức đi vào kiểm tra.
“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ giải cứu Trần Tiểu Phương, bởi vì nghi
ngờ trên người hai thiếu nữ Người Thỏ có bí mật liên quan đến bảo tàng
Thố Tộc, cho nên Trần Biên đã cho người đem Trần Tiểu Phương bắt giữ,
đồng thời muốn chủ nhân giao ra bí mật của bảo tàng để trao đổi. Thế
nhưng bảo tàng thật sự đã bị người khác trộm đi, cho nên chủ nhân cần
phải nhanh chóng đem Trần Tiểu Phương cứu ra ngoài, đồng thời đánh tan
âm mưu xấu xa của Trần Biên nhằm vào hai thiếu nữ Người Thỏ. Sau khi
nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân sẽ nhận được một vạn điểm kinh nghiệm, một vạn xu và mở ra phần thứ hai của nhiệm vụ khôi phục bộ tộc Người Thỏ.”
Nhìn thấy thông báo của nhiệm vụ lần này, hai đầu lông mày của Trần
Vũ không khỏi nhíu chặt lại. Hiện tại tình thế của Trần Tiểu Phương rất
nguy cấp, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết một chút thông tin nào. Đã thế khi vừa mới trở về, hắn liền bị người bí mật theo dõi. Nếu như
tự tiên đi đến tìm Trần Biên động thủ, như vậy tính mạng của Trần Tiểu
Phương nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Rơi vào trong thế bị động, Trần
Vũ thật sự là không biết xoay sở như thế nào cho phải.
Mà Tuyệt Ảnh nhìn thấy hắn đột nhiên trầm mặt không nói, nàng còn
tưởng rằng hắn đang giận minhg. Không khỏi nhấc đầu lên muốn mở miêng
nói chuyện, thế nhưng lúc này một bàn tay đột nhiên vung đến chặn miệng
của nàng lại, rồi nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ái Lệ Na đang
nhìn về phía mình. Lúc đầu nàng hơi có chút giật mình, nhưng rồi sau đó
liền nhanh chóng thanh tỉnh lại, đem nước mắt thu hồi đi, mà ánh mắt thì không ngừng ngây dại nhìn về phía Trần Vũ chằm chằm.
Ái Lệ Na đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, không khỏi một mặt khinh
thường. Nhưng trong lòng lại rất tức giận mắng: “Đồ lẳng lơ!”
Qua chừng hôi lâu, rốt cuộc Trần Vũ cũng thanh tỉnh trở lại. Khi lúc
hắn nhìn thấy chúng nữ đều nhìn mình chằm chằm, không khỏi đưa tay lên
mặt vuốt vuốt mấy lần: “Này, trên mặt ta có dính thứ gì sao? Làm gì các
ngươi nhìn ta dữ vậy?”
Chúng nữ trong lúc nhất thời đều bị giật mình, không ai hỏi ai mà
nhanh chóng đưa mắt quay đi. Trần Vũ cảm giác các nàng thật sự là rất kỳ lạ, nhưng hắn lúc này lại không có nhiều thời gian để cân nhắc nhiều
thứ như vậy. Hắn chỉ tằng hắng một tiếng, sau đó liền bắt đầu nhìn các
nàng phân phó: “Lệ Na, nàng thay ta đi điều tra xem kẻ vừa đem đồ đưa
đến là ai, đồng thời kiểm tra xem hắn đi về hướng nào. Nhưng nhất định
phải cẩn thận, không cần phải đánh rắn động cỏ!”
“Ừm!” Ái Lệ Na lúc này mới kịp hoàn hồn lại, nàng vội vàng gật đầu
kêu lên một tiếng, sau đó thân hình liền nhảy vào trong đêm tối, nhanh
chóng biến mất không thấy.
Trần Vũ cảm giác nàng thật hơi có chút kỳ quái. Nhưng lúc này hắn còn có việc trong người, cho nên không để ý nhiều đến nàng nữa, mà bắt đầu
quay sang hai thiếu nữ Người Thỏ nói: “Bây giờ hai ngươi đi theo ta đến
một chỗ này, trong lúc đi đường cứ tỏ ra bình thường là được rồi, ta sẽ
gọi Dã Lang Vương ra hỗ trợ cho các ngươi. Phần còn lại cứ giao cho ta
là được rồi!”
Hai nàng rất nhu thuận gật gật đầu, mà Hắc Long còn đang say mê đem
hai viên Hồn Hỏa luyện hóa, đột nhiên bị kêu ra nửa chừng thì có chút
giận. Chỉ là sau khi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của Trần Vũ nhìn về phía mình, nó có chút giật mình mà lặng yên đi theo.