Nhìn thấy bọn người Lưu Hà Ôn hồi lâu không đáp, người nọ đang muốn mở miệng ra hỏi tiếp, thì đúng lúc này kỳ biến đột nhiên phát sinh. Trong đầm
lầy bỗng nhiên lao ra thêm một con cá sấu khổng lồ nữa, thân thể của con cá sấu này so với những con Cá Sấu Đầm Lầy khác phải to hơn gấp hai
lần, thế nhưng hình thể của nó vẫn nhỏ hơn con Cá Sấu Chúa kia gần một
nửa. Thân hình của nó vừa động, mặt nước xung quanh cũng bị khuấy lên
một trận, bọt nước liên tục ập vào trên người đám thành viên Dục Hỏa
dong binh đoàn.
“Không thể nào, nơi này làm sao lại cùng lúc tồn tại hai con Cá Sấu
Chúa? Lui lại, tất cả mau lui lại cho ta!” Lương Vĩnh Khang vừa nhìn
thấy con cá sấu này xuất hiện, sắc mặt của hắn liền trở nên kịch biến,
vội vàng ra lệnh cho toàn đội lui lại.
Mọi người như giật mình tỉnh mộng, lập tức điểu chỉnh đội hình mà lui ra phía sau. Mặc dù động tác của bọn họ rất nhanh chóng, lưu loát, thế
nhưng trước mặt hai con Cá Sấu Chúa có thực lực Thánh Cấp này hoàn toàn
không có gì để dùng. Chỉ chốc lát, trận hình dường như bị phá vỡ. Hai
mươi tên cao thủ Thiên Giai cũng bị thương nặng, liên tiếp lui về phía
sau mấy chục trượng. Nơi chiến trường cũng chỉ còn lại duy nhất một mình Lương Vĩnh Khang, vừa cưỡi theo Kim Sí Hổ vừa đối kháng với hai con Cá
Sấu Chúa.
“Chết tiệt, trong tình báo hoàn toàn không có tin tức về con Cá Sấu
Chúa này, nó làm sao lại xuất hiện ở đây?” Mặc dù bộ phận tình báo của
Dục Hỏa dong binh đoàn đều do người hắn tín nhiệm nhất đảm nhiệm, nhưng
lúc này trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, không phải là có
người muốn hãm hại hắn chứ?
Đương nhiên Lương Vĩnh Khang cũng không biết rằng, con Cá Sấu Chúa
này chỉ là vừa mới nhất thời đột phá lên Thánh Cấp không có bao lâu. Với lại, nó cũng không phải từ Thiên Giai đỉnh phong đột phá lên Thánh Cấp, mà là từ Thiên Giai sơ kỳ một lần đột phá lên Thánh Cấp. Cho nên toàn
bộ ngành tình báo của Dục Hỏa dong binh đoàn không thể nào nắm giữ được
thông tin. Còn bí ẩn bên trong chuyện này như thế nào, thì ngay cả chính nó cũng không thể biết được. Nó chỉ nhớ trong lúc mơ hồ, khi đang đi
theo đám đồng loại săn mồi thì vô tình nghe được một tiếng triệu hồi.
Thế rồi nó rời khỏi mặt nước, đi đến một chỗ âm u, tối đen như mực, sau
khi trở lại mặt nước thì nó đã là Thánh Thú rồi.
Nhưng tất cả những chuyện này Lương Vĩnh Khang đều không biết, hắn
chỉ cho rằng đây là sai lầm của ngành tình báo. Mà những thành viên
trong đội tình báo này đều là người thân tín mà hắn tin tưởng nhất.
Trong lòng gieo xuống một hạt mầm nghi ngờ, Lương Vĩnh Khang ra lệnh cho toàn bộ Dục Hỏa dong binh đoàn lùi lại phía sau hơn hai mươi dặm, sau
khi kiểm kê lại số thành viên trong dong binh đoàn, hắn không nhịn được
mà một lần nữa nổi nóng lên.
“Các ngươi tốt nhất là cho ta một câu trả lời thích đáng đi, ta muốn
biết con Cá Sấu Chúa đó là từ đâu chui ra, đừng nói với ta là nó từ dưới đất chui lên, cũng đừng nói rằng là nó vừa mới ngủ một giấc liền từ kén hóa bướm, bước vào Thánh Cấp!” Sắc mặt Lương Vĩnh Khang vô cùng âm trầm nhìn lấy tám tên hắc y nhân quỳ dưới mặt đất nói.
Cả bảy tên hắc y còn lại đều im lặng không dám lên tiếng, chỉ có một
nữ tính duy nhất trong tám người này là lên tiếng nói: “Đoàn trưởng,
nhiệm vụ lần này là do ta phụ trách, tình báo cũng là do ta cung cấp đưa về, mọi sai lầm đều do ta gánh chiu, xin đàon trưởng hãy trừng phạt ta
đi!”
Nữ nhân này mặc dù mặc hắc y che kín người, thế nhưng dáng người lại
cực kỳ tinh lệ, hoàn toàn không thể nào che lấp được sóng thịt cuồn cuồn trước ngực. Mặc dù nàng đã cúi thấp đầu xuống, cũng đem mũ áo choàng
chụp lên trên, nhưng ai cũng biết phía sau lớp áo choàng đó chính là một đôi tai nhỏ nhọn hoắc. Bởi vì nàng không phải nhân loại, mà nàng là một mỹ nữ Tinh Linh vô cùng xinh đẹp, tên của nàng là Ái Lệ Na, là một
trong tám vị đoàn phó của Dục Hỏa dong binh đoàn, phụ trách Đoàn Thợ
Săn, chuyên đi thu thập tin tức tình báo.
Thấy Ái Lệ Na lên tiếng, Lương Vĩnh Khang vẫn không thu bớt được cơn
tức giận trong người, hắn hướng bảy người còn lại nói: “Thế còn các
ngươi thì sao? Các ngươi cũng là những thành viên tinh anh trong Đoàn
Thợ Săn, đừng nói với ta là các ngươi không biết một chút tin tức gì về
chuyện này?”
Lời này của Lương Vĩnh Khang làm cho cả bọn đều than khổ không thôi.
Mặc dù lần này bọn họ đã điều tra rất kỹ, thậm chí còn bỏ ra không ít hy sinh mới tìm được vị trí chính xác của con Cá Sấu Chúa kia. Mà như theo tập tính của loài Cá Sấu Đầm Lầy này, thì trong một bầy chỉ có một con
Cá Sấu Chúa duy nhất, làm sao đột nhiên lại lao ra ngoài một con Cá Sấu
Chúa khác nữa? Chuyện này thật sự là rất không khoa học, cho dù bọn có
nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Đương nhiên Lương Vĩnh Khang cũng biết được điểm này, thế nhưng thứ
hắn quan tâm không phải là nơi đó làm sao lại nhảy ra một con Cá Sấu
Chúa thứ hai, mà điều hắn đang nghĩ là, đám người này có phải đã bỏ sót
tin tình báo, hay là cố tình không báo cáo việc này lên cho hắn? Đây mới chính là việc làm cho hắn tức giận nhất. Không lý nào sự xuất hiện của
một con Cá Sấu Chúa khác trong khu vực đầm lầy mà bọn họ không phát hiện ra được, một là có người muốn bọn hắn chủ quan, hai là có ngươi muốn
bọn hắn báo sai tin tình báo.
Sự cạnh tranh giữa các dong binh đoàn với nhau rất kịch liệt, mà đối
thủ cạnh tranh của Dục Hỏa dong binh đoàn không phải là ít. Lương Vĩnh
Khang không muốn dưới gối mình ngủ lại dấu con dao, chỉ cần nghĩ đến
việc có người muốn đem hắn đi bán, lửa giận trong lòng hắn lại nổi lên
đùng đùng.
Nhớ cách đây hơn mười năm về trước, khi đó hắn vẫn còn là một tên
thiếu niên chưa hiểu chuyện đời, anh trai hắn, Lương Vĩnh Đạt cũng giống như hắn hiện tại bây giờ, trở thành một vị đoàn trưởng vô cùng uy phong lẫm liệt, thế nhưng trong một lần đi làm nhiệm vụ, anh trai hắn lại bị
một đám cao giai ma thú phục kích, đem cả đoàn đều bị diệt hết. Mãi cho
đến sau này, khi hắn lớn lên, điều tra ra mới biết được là có ngươi bán
đứng anh trai hắn, đem tin tức làm giả, dẫn bọn họ đến chỗ ở của ma thú. Mà người đó, còn là người mà anh trai hắn cực kỳ tín nhiệm. Sau đó hắn
đã đem kẻ đó giết chết, kể từ đó cho đến nay, hắn hầu như không tin
tưởng bất kỳ một ai, ngoài trừ đứa em trai của hắn.
Nhắc đến đứa em trai mãi không thành người của mình, Lương Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói một cái, cái cỗ cảm giác này hắn
đã lâu lắm rồi mới không có cảm nhận được, dường như đó là lúc anh trai
hắn bị ma thú sát hại thì phải? Nghĩ đến đó, Lương Vĩnh Khang cũng không còn tâm trí đâu mà dò hỏi bọn người Ái Lệ Na, hắn hướng ra bên ngoài
trướng bồng, nói: “Có ai ở bên ngoài không? Đi kêu Lương Vĩnh An lại đây cho ta!”
Qua một hồi lâu, phía bên ngoài liền có người đi đến, nói: “Đoàn
trưởng, hiện tại không có An đại nhân ở đây, xin hỏi đoàn trưởng có việc gì quan trọng không ạ?”
Nghe được tin tức này, cỗ bất an trong lòng hắn càng dâng cao lên:
“Vậy còn mấy người đi theo hắn thì sao? Có ai ở ngoài đó không, kêu hắn
vào đây gặp ta!”
“Vâng, ạ!”
Người phía bên ngoài đáp lên một tiếng, sau đó lại rời đi lần nữa.
Một lúc sau, Ngô Ân đi vào trong trướng bống, hắn vừa nhìn thấy Lương
Vĩnh Khang liền quỳ rợp xuống, đầu không dám ngẩng lên một chút nào. Mi
đầu của Lương Vĩnh Khang không khỏi nhíu lại: “Ngươi bị làm sao vậy? Lưu Hà Ôn đâu rồi? Hắn thường ngày không phải đi theo bên cạnh Vĩnh An hay
sao? Vừa rồi hình như ta có gặp hắn bên ngoài, làm sao hắn không vào gặp ta, lại để ngươi tới đây?”
Nghe đoàn trưởng truy hỏi, Ngô Ân khô khốc nuốt vào từng ngụm nước
bọt, cuối cùng mới thành khẩn nói: “Đoàn trưởng, chuyện này không phải
là lỗi của tiểu nhân, việc này đều là do Lưu Hà Ôn bày ra, sau khi hắn
nhìn thấy sắc đẹp của các nàng liền nổi lên tà hỏa, dùng lời lẽ mê hoặc
An đại nhân, muốn mượn tay An đại nhân đem các nàng bắt lại, cho nên mới xảy ra cớ sự của ngày hôm nay!”
Trong lòng sợ hãi, cho nên lời lẽ của Ngô Ân có hơi lộn xộn, thế
nhưng tâm của Lương Vĩnh Khang đã thắt lại. Nghe mấy lời trong này, hắn
đã đại khái đoán ra được một hai, e rằng em trai hắn, Lương Vĩnh An lành ít dữ nhiều rồi. Cố kiều chế cơn tức giận trong lòng, Lương Vĩnh Khang
gằng lên từng chữ: “Đem mọi việc nói rõ ra cho ta!”
Đến lúc này, ngay cả tám tên hắc y cũng bị sát khí trên người của
Lương Vĩnh Khang làm cho rét lạnh. Mà Ngô Ân thì như một con chuột sợ
chết nhìn thấy con mèo hung tàn, lập tức đem mọi chuyện ngọn ngành từ
đầu đến đuôi mà kể lại.
Sau khi nghe xong, chỉ nghe Lương Vĩnh Khang rít lên một tiếng: “Chết! Đệ đệ của ta đã chết?”
Cảm nhận khí tức khổng lồ từ trên người Lương Vĩnh Khang một ngày một tăng dần, cả đám người bên dưới đều nín thở lại, lồng ngực bị ép chặt
đến khó chịu vô cùng. Mà đám dong binh bên ngoài cũng cảm nhận được cỗ
sát khí khổng lồ từ trong trướng bồng của đoàn trưởng truyền ra ngoài,
cả bọn đều không khỏi ngó mắt lại nhìn.
“Ai nói cho ta biết, rốt cuộc những chuyện này là như thế nào, hả?”
Lương Vĩnh Khang đem toàn bộ khí thế trên người phát ra bên ngoài, trong miệng không ngừng gầm rú lên một tiếng thê lương.
Ngay cả con Kim Sí Hổ đang nằm ở một góc doanh trại cũng cảm nhận
được tiếng thét bi thảm của chủ nhân, mà bắt đầu ngửa cổ lên trời rống
to. Đợi cho con giận dữ trong người phát tiết ra ngoài, Lương Vĩnh Khang lại nhìn ra phía ngoài, rít lên một tiếng: “Đem Lưu Hà Ôn lại đây cho
ta!”
Thế nhưng lúc này, tên Lưu Hà Ôn kia đã cao chạy xa bay. Hắn vốn dĩ
còn mang chút hy vọng, hy vọng sau khi Lương Vĩnh Khang giết được Cá Sấu Chúa, tâm tình tốt lên sẽ bỏ qua cho bọn hắn một mạng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy toàn đoàn thất bại, sắc mặt của hắn cũng hóa thành màu gan
heo, lập tức tách ra khỏi đoàn, co giò mà chạy bao xa thì được bao xa.
“Lưu Hà Ôn!!!”
Mặc dù đã chạy rất xa rồi, nhưng âm thanh tức giận của Lương Vĩnh
Khang vẫn còn quanh quẩn xung quanh, dọa cho Lưu Hà Ôn sợ đến mất mật,
đang chạy cũng phải té nhào xuống đất, tay chân run rẩy, mà cắn lấy
miệng môi: “Ta không có giết Lương Vĩnh An, ta không có giết Lương Vĩnh
An! Ngươi mau đi tìm đám người kia mà trả thù đi, đừng có tìm ta làm gì
a?”
Chỉ có điều, lời này của hắn còn chưa có nói xong, từ phía nơi xa
trên không trung đột nhiên hiện lên một đôi mắt màu đỏ thẫm, không ngừng nhìn chằm chằm lấy hắn. Cả người Lưu Hà Ôn đều cứng đờ lại tại chỗ, bởi vì đây chính là đôi mắt của Lương Vĩnh Khang, một đôi mắt tràn ngập sát khí.