Nhìn đám dã lang đột nhiên lao xuống công kích, mấy tên dong binh đều hét ầm lên.
“Mẹ cha nó, ở đâu ra nhiều dã lang như vậy!”
“Anh em, làm thịt chúng!”
“…”
Trong khi đó, ánh mắt của tên Kiếm Sĩ cầm đầu vẫn còn đang chăm chú nhìn về phía mấy thiếu nữ Hồ tộc.
“Đại nhân, đám Hồ nữ kia thật sự là quá cứng đầu, có cần để ta…?” Tên ma pháp sư có gương mặt hèn mọn, híp mắt lại cười nói.
Tên Kiếm Sĩ nhìn đám thiếu nữ Hồ tộc hơi chần chừ một chút, sau đó
liền phất tay ra lệnh, nói: “Được rồi, đi giải quyết nhanh đi, chỉ cần
giữ ả Hồ nữ kia lại cho ta là được rồi!”
Tên Kiếm Sĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía Hồ Mị Nương, tên ma pháp sư nghe thấy liền nhếch miệng lên cười đầy tà ác: “Vâng!”
Tên ma pháp sư vừa đi khỏi, một đám dã lang lao tới tấn công, làm cho hắn tức giận đến chửi ầm lên: “Mẹ cha nó, cái lũ súc sinh này, muốn
chết sao?”
Chỉ thấy hắn quơ cây pháp trượng trên tay, đem một đám dây mây từ
dưới lòng đất chui lên, xuyên thấu qua thân thể của mấy con dã lang, đem bọn chúng giết chết ngay tại chỗ.
Trần Vũ đứng ở trên cao, quan sát xuống toàn cảnh, nhìn thấy từng con từng con dã lang bị đánh chết, trong lòng không khỏi đau nhức.
“Công tử, ta thấy cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là cách hay, không ấy…” A Châu quay sang nhìn Trần Vũ nói.
“Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!”
Lần này Trần Vũ để hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh xuống đất, sau đó ra
lệnh cho Dã Lang Vương đem bầy dã lang lui lại, còn trên tay hắn thì cầm hai quả đan dược, hướng chiến trường bên dưới mà lao xuống. A Châu cũng không chậm trễ một chút nào, nàng cưỡi sủng thú bám sát theo phía sau.
Trong khi đó, đám dong binh đang đánh đến hăng máu đột nhiên nhìn
thấy bầy dã lang lui lại, hơi có chút hụt hẫng. Mà trong lúc chúng còn
chưa kịp tỉnh hồn lại, Trần Vũ đã nhắm chuẩn một chỗ đám đông, đem đan
dược trên tay ném xuống.
“Ầm!”
Một cỗ khói xanh bay lên trời, đem đám dong binh trước mặt vây ở bên
trong. Viên đan dược vừa rồi là một viên Huyễn Ma Đan có thể làm cho
thần trí con người tạm thời rơi vào trạng thái mê loạn, không phân rõ
địch ta. Nhân lúc đám dong binh trước mặt hỗn loạn một bầy, Trần Vũ
nhanh chóng kéo gấp người xuống, đem Hồ Mị Nương bắt lấy. Nhìn thấy cánh tay của mình đột nhiên bị người giữ chặt, nàng không khỏi giật mình hô
lên. Thế nhưng Trần Vũ đã mở miệng ra nói: “Tỷ, là ta đây! Ta giúp ngươi trốn ra ngoài!”
Trần Vũ nói xong, cũng không đợi cho nàng có đồng ý hay không, hắn đã đem nàng kéo lên trên lưng Dã Lang Vương, ôm nàng chặt ở trong lòng.
Trong lúc nhất thời, đầu óc của nàng như rơi vào trống rỗng, hoàn toàn
không biết tiếp theo mình phải làm như thế nào. Đợi cho đến khi cảm nhậ
được luồng hơi nhiệt từ trên người Trần Vũ truyền đến, nàng mới giật
mình tỉnh táo lại.
“Là ngươi đấy ư?” Câu hỏi này của nàng không giống như là đang nghi
ngờ, mà giống như là đang muốn khẳng định điều gì đó ở trong lòng.
Trần Vũ cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe nàng hỏi thì liền
cười lên đáp lại: “Đương nhiên là ta rồi, tỷ chẳng lẽ còn nghĩ là ai
đây?”
Nghe giọng cười trêu chọc của hắn, rốt cuộc nàng cũng hoàn toàn bình thường trở lại: “Đệ đệ, ngươi chỉ đến một mình thôi sao?”
“Không có, còn có A Châu và đám thuộc hạ của ta nữa!”
“Đám thuộc hạ? Ý của ngươi là…”
“Đúng, chính là bầy dã lang vừa rồi, chúng bây giờ chính là thuộc hạ của ta!” Trần Vũ trả lời một cách vô cùng đắc ý.
Nàng không hiểu sao đột nhiên giật mình một cái, sau đó thì nhíu chặt mày lại: “Đệ đệ, vậy còn mấy chị em của ta thì sao?”
“À, mấy nàng sao? Đã có A Châu đi cứu rồi, tỷ cứ yên tâm đi, vừa rồi
ta đã lệnh cho mấy con dã lang phối hợp với nàng đem bọn họ cứu ra rồi!”
Trong lúc hai người vừa nói chuyện vừa chạy ra phía ngoài, thì đám dong binh bên kia cũng bắt đầu có người hô lên.
“Mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì, làm sao người mình lại đánh người mình?”
“A, khoan đã! Đám người kia chạy đâu hết rồi?”
“Lũ ngu này, các ngươi bị làm sao vậy? Mau dừng tay lại cho ta!” Đây là âm thanh của tên ma pháp sư kia đang tức giận quát lên.
Hắn quả thật là muốn phát điên, rõ ràng chỉ hơi chậm trễ một chút xíu thôi, vậy mà đám Hồ nữ đó đã chạy mất. Chuyện này hắn làm sao đi giao
phó cho tên Lương Vĩnh An kia đây?
“Đại nhân, đám nữ nhân kia đã nhân lúc rối loạn chạy thoát rồi!” Một
tên dong binh Chiến Sĩ đứng trước mặt Lương Vĩnh An báo cáo.
“Đồ ngu, có nhiêu đó mà các ngươi cũng làm không xong, mau truy tung
bắt các nàng lại ho ta!” Tên Lương Vĩnh An này cũng chính là tên Kiếm Sĩ cầm đầu bọn dong binh ở đây. Thân phận của tên này cũng khá là đặc
biệt, mặc dù thực lực của hắn không tính là cao lắm, chỉ mới đạt đến
Thiên Giai tầng ba, thế nhưng anh trai hắn, cũng chính là đoàn trường
của Dục Hỏa binh đoàn, Lương Vĩnh Khang lại là một tên Thánh Kỵ Sĩ, thực lực vô cùng cường hãn.
Trong khi tên Lương Vĩnh An còn đang tức giận mắng người, thì đám
người Trần Vũ đã nhờ vào bầy dã lang ở xung quanh yểm trợ mà thoát ra
bên ngoài. Thế nhưng, tình hình lúc này của bọn họ cũng không được tốt
cho lắm, ba thiếu nữ Hồ tộc đã mất hết chiến lực, mà Hồ Mị Nương thì bị
thương rất nặng. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chẳng mấy chốc bọn hắn
cũng sẽ bị đám truy binh kia bắt được
“Tỷ, thương thế của tỷ thế nào rồi?” Nhìn thấy vết thương chồng chất ở trên người của nàng, Trần Vũ không khỏi lo lắng mà hỏi thăm.
“Ta… ta không có việc gì!” Bị hắn ôm ở trong ngực lâu như vậy, nàng quả thật là có chút không tự nhiên.
Mà lúc này, A Châu cũng mang theo ba thiếu nữ Hồ tộc đi đến bên cạnh.
“Công chúa, người không có bị sao chứ?” A Châu rất lo lắng hướng về phía nàng hỏi.
“Được rồi, mấy vết thương này chỉ cần dùng đến thánh đan để chữa trị
là bình phục lại ngay thôi! Không cần phải lo lắng!” Nàng nói xong, lại
nhìn mấy người các nàng, đột nhiên hỏi: “À, còn Tiểu Nguyệt đâu rồi, làm sao ta không thấy nàng cùng trở về với các ngươi?”
Tiểu Nguyệt ở trong miệng của nàng chính là con hồ ly nhỏ thường ngày vẫn nằm ngủ trong lồng ngực nàng. Khi nghe hỏi đến nó, cả đám thiếu nữ
đều ngây ngốc nhìn nhau, sau đó liền lắc đầu nói: “Chúng ta không biết,
chúng ta còn nghĩ thánh nữ đã đi theo công chúa rồi?”
Nghe đến đây, sắc mặt nàng liền tối sầm lại: “Không được, mau mau đi
tìm nàng trở về cho ta, nếu nàng gặp phải chuyện gì, ta trở về làm sao
có thể ăn nói với người trong tộc đây! Đi nhanh!”
Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy, thế nhưng Trần Vũ liền đem nàng ấn
xuống ngồi lại trên lưng Dã Lang Vương, gắt giọng nói: “Tỷ, ngươi gấp
như vậy thì được cái gì? Bây giờ tất cả mọi người đều đang bị thương, mà bên ngoài lại có người đang truy tìm chúng ta, ngươi làm như vậy chính
là bắt bọn họ đi tìm chết, cũng là bắt chính mình đi tìm chết! Thường
ngày không phải tỷ rất thông minh hay sao? Làm sao bây giờ lại trở nên
hồ đồ như vậy?”
“Ta…”
Nàng bị hắn nói một hồi, bất giác không biết dùng lời lẽ gì để trả
lời lại, trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Thường ngày có người
dám nói năng như vậy với nàng sao? Mà đám thiếu nữ Hồ tộc lúc này đã
trợn mắt lên nhìn, hoàn toàn không thể nào tin được đây chính là sự
thật. Nàng là công chúa đây? Thường ngày chỉ có nàng quát tháo thiên hạ, làm gì có ai dám quát tháo nàng? Huống hồ tên nam nhân trước mặt không
chỉ tuổi tác nhỏ hơn nàng, mà thực lực cũng kém xa nàng, vậy mà bị hắn
mắng cho một trận, vị công chúa cao cao tại thượng thường ngày mà các
nàng kính yêu lại không có một lời đáp trả, đây là các nàng đang nằm mơ
sao?
Nhìn thấy một đám thiếu nữ đưa mắt nhìn về phía mình trừng trừng,
Trần Vũ không khỏi đỏ mặt ho khan một tiếng: “Khụ khụ, các ngươi còn
ngồi ngây ra đó làm gì? Mau mau trị thương đi!”
Hắn nói ra những lời này cũng âm thầm hướng về phía Hồ Mị Nương nhìn
lại, lúc này nàng cũng đưa mắt lên nhìn hắn. Sau đó, hai người mới phát
hiện ra rằng, từ nãy đến giờ bọn họ vẫn đang thân mật ôm nhau. Như có
dòng điện chạy ngang qua đầu, Trần Vũ gấp gáp nói: “Ta…”
Thế nhưng lời ra được một nửa, hắn lại không biết mình nên nói tiếp
như thế nào. Mà Hồ Mị Nương thì vẫn bình thản như thường, nàng từ trong
người lấy ra một viên đan dược, sau khi bỏ vào trong miệng nuốt xuống,
mới thấp giọng nói: “Đệ đệ, trên người bọn họ đều trúng độc, tạm thời
cũng không có cách nào giải được. Ta muốn nhờ đề một việc, xin đệ hãy ở
đây giúp ta chăm sóc các nàng, sau khi ta đi kiếm Tiểu Nguyệt trở về, ta sẽ tụ họp với mọi người sau!”
“Không được!”
Lần này không chỉ là Trần Vũ hô lên mà A Châu cũng gấp gáp hô. Hai
hàng lông mày của Hồ Mị Nương đều nhíu chặt lại, nàng nghiêm giọng nói:
“Chuyện này ta đã quyết định rồi, các ngươi không cần phải tranh cãi!”
Thấy nàng ương ngạnh như vậy, Trần Vũ thật sự rất muốn đem cái mông
của nàng đánh cho một trận, chỉ đáng tiếc là thực lực của nàng mạnh hơn
hắn rất nhiều, cho nên tạm thời đành bỏ qua cái việc mê người này lại.
Thế nhưng bất chợt linh quang trong đầu Trần Vũ đột nhiên lóe lên, hắn
vỗ đầu mình một cái, sau đó hướng về phía Tiểu Nguyệt bên trong hệ thống hô lên: “Tiểu Nguyệt, hiện tại trong hệ thống có thể cho ta mua nợ được không? Ta muốn mua một bình giải độc đan!”
Nghe Trần Vũ kêu gào, Tiểu Nguyệt nhanh chóng hiện lên trên Kim Sách, nhìn hắn cười hì hì nòi: “Đương nhiên là được, hiện tại chủ nhân vẫn
còn thiếu hệ thống một trăm xu, nếu như lần này chủ nhân muốn mua một
bình giải độc dược tề cao cấp, như vậy số tiền chủ nhân thiếu hệ thống
là một ngàn hai trăm xu. Nhưng chủ nhân cứ yên tâm đi, xu trong hệ thống không chỉ làm nhiệm vụ mới có, chủ nhân cũng có thể đem đồ ở bên ngoài
bán lại cho hệ thống, hoặc có thể dùng tiền bên ngoài để trao đổi với hệ thống, hệ thống nhất định sẽ có ưu đãi cho chủ nhân!”
“Thật sao?” Lần này nghe được Tiểu Nguyệt giải thích hắn liền hưng phấn không thôi.
“Mình thật sự là ngu ngốc, làm sao lại quên mát chuyện này được chứ?” Trần Vũ vỗ đầu một cái, cầm lấy một bình giải độc dược tề rời khỏi hệ
thống, quay sang nhìn Hồ Mị Nương nói: “Tỷ, ở trên người ta có một bình
giải độc dược tề, ta nghĩ là nó đối với các nàng sẽ hữu hiệu. Sau khi
đợi cho các nàng giải độc xong, chúng ta cùng nhau lên đường tìm kiếm
Tiểu Nguyệt có được không?”
Hồ Mị Nương trừng mắt nhìn hắn, lúc vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy
hắn tay không đột nhiên biến ra đồ vật, giống như trên người có không
gian trữ vật vậy. Thế nhưng thứ đồ chơi này một người bình thường có thể có được sao? Càng nghĩ, nàng càng nghi ngờ về thân phận của Trần Vũ.
Nhưng đúng vào lúc này, một trận chấn động từ phương xa truyền đến làm
cho tâm tình phức tạp của nàng liền phục hồi lại.
“Chuyện gì?”
Nghe được tiếng động này, tâm tình của mọi người đều bị kéo căng lên. Âm thanh này hoàn toàn không giống với âm thanh đánh nhau của đám tu sĩ cấp thấp. Ít nhất, đây cũng là tiếng động của một đám Thiên Giai cao
thủ, thậm chí là cường giả Thánh Cấp